Bí Thư Trùng Sinh
Chương 351 : Vạch trần quá sớm cũng là do anh hành động quá kém
Ngày đăng: 02:16 19/04/20
Vừa rồi còn đầy người trong phòng, sau khi tan họp thì giống như có một cơn gió thổi qua quét đi tất cả, phòng họp trở nên trống rỗng. Đám cán bộ được phân thành từng tổ, bọn họ tốp năm tốp ba đi lại với nhau, có xe đạp thì chạy xe đạp, có xe máy thì chạy xe máy, chỉ sau nháy mắt đã đi sạch.
Xã Hà Loan xuất hiện tình huống như vậy, nhưng ở các xã thị trấn khác cũng diễn ra tình huống tương tự. Tuy nói lãnh đạo tỉnh sẽ đến kiểm tra giám sát xã Hà Loan, nhưng những xã thị trấn khác cũng phải chuẩn bị sẵn sàng để nghênh đón quân địch, không dám có chút buông lỏng.
Giống như Triệu Trung Trạch ở xã Hà Loan, lúc này Dương Quân Tài ở trong khu văn phòng huyện ủy huyện Lô Bắc cũng đang cực kỳ bận rộn, tuy hắn đã ngủ được một giấc nhưng giấc ngủ thật sự không quá sâu. Dù sao thì ngày mai cũng có liên quan đến vận mệnh của mình, hắn nghĩ đến đó mà luôn cảm thấy có chút sốt ruột.
Ngày mai, chỉ cần Hào Nhất Phong đến rồi đi, chính mình sẽ là bí thư huyện ủy cấp phó phòng, sau này tương lai của mình sẽ biến thành đường lớn thênh thang. Dương Quân Tài nghĩ đến tình huống ngày mai tiếp đón không chút sơ sẩy, cuối cùng mới yên lòng trở lại.
Sau khi bình tĩnh trở lại thì Dương Quân Tài không tự chủ được nhớ đến một chuyện mà Lưu Truyền Pháp đã báo cáo với mình, khóe miệng không khỏi lộ ra nụ cười vui vẻ. Trường đảng tỉnh ủy thật sự rất có ý, rõ ràng chọn huyện Lô Bắc là địa điểm thăm nom và học tập kinh nghiệm cho ban huấn luyện, hơn nữa lại trùng với thời điểm chủ tịch tỉnh Hào Nhất Phong đến thăm huyện Lô Bắc.
Thật sự là rất biết cách vuốt mông ngựa, Dương Quân Tài mở miệng thầm cảm thán khả năng mẫn cảm chính trị của lãnh đạo trường đảng, sau đó hắn chợt nghĩ đến Vương Tử Quân đang học tập ở ban huấn luyện theo bản năng.
Vương Tử Quân sẽ xin nghỉ để khỏi phải đến chứ? Trong đầu Dương Quân Tài chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, sau đó hắn chậm rãi lắc đầu. Hắn cảm thấy Vương Tử Quân tuy không muốn chạy đến ca tụng công đức cho mình, thế nhưng tên này là hạng người cực kỳ ẩn nhẫn, dù trong lòng có khó chịu thế nào thì cũng sẽ đến, biết đâu đối phương sợ không đến sẽ bị người ta nói này nọ.
Vương Tử Quân đến đây thì rất tốt, như vậy đối phương sẽ được thấy thành tích của mình, đặc biệt là thấy được bộ dạng khẳng định thành tích của chủ tịch Hào với mình, chỉ sợ sẽ ghen ghét đến mức điên cuồng.
Dương Quân Tài nghĩ đến bộ dạng ghen ghét đến phát điên của Vương Tử Quân, trên mặt lại treo nụ cười, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác sảng khoái, mới nằm được một lúc đã phải bò dậy.
Bầu trời đêm xuất hiện trong mắt Dương Quân Tài, hắn đang nhìn ra ngoài cửa kính, giống như một chiến sĩ đang chờ đợi ánh sáng ngày mới, cặp mắt cực kỳ kiên định và tin tưởng.
Dương Quân Tài cũng không biết trong huyện thành cũng có một số người không ngủ, những người này cũng hưng phấn giống như hắn, cũng đang cực kỳ chờ mong, vì bình minh đến sẽ có kỳ biến phát sinh.
Dưới bầu trời đêm sâu thẳm, từng tiếng hít thở không đồng nhất liên tục vang ra từ trong nhà khách thị ủy Tam Hồ, lúc này phòng khách vài chục gian của một tầng đã bị các học viên trường đảng chiếm dụng sạch sẽ, mỗi người một gian phòng chính là tiếp đãi cao cấp nhất của thành phố Tam Hồ dành cho đám học viên trường đảng.
Thị ủy Tam Hồ vốn cực kỳ coi trọng hành trình học tập khảo sát của học viên trường đảng, không những điều động vị phó phòng thường vụ phòng tổ chức làm người phụ trách toàn bộ quá trình tiếp đãi, hơn nữa tối hôm nay hoàn thành khảo sát còn sắp xếp tiệc rượu tiễn chân. Vị trưởng phòng tổ chức thị ủy Tam Hồ cũng xuất hiện ở bữa tiệc, tỏ ra cực kỳ hoan nghênh các học viên của ban huấn luyện.
Dù hai vị lãnh đạo của phòng tổ chức thị ủy Tam Hồ chỉ cầm ly đi chúc rượu mọi người, thế nhưng tiếp đãi với quy cách cao như vậy cũng làm cho đám học viên ban huấn luyện cảm thấy rất hưởng thụ. Hai vị lãnh đạo phòng tổ chức thị ủy tuy không uống nhiều nhưng cán bộ lớn nhỏ của thành phố Tam Hồ lại nhiệt tình tiếp đãi, thế là có không ít học viên ban huấn luyện uống say sưa. Lỗ Điền Thành là chủ nhà, hắn càng uống đến mức người ngã ngựa đổ, được vài người đưa xuống dưới.
Khi đám học viên đang ngủ say thì Vương Tử Quân lại chưa ngủ, tuy hắn cũng uống không ít rượu thế nhưng lúc này thật sự khó thể chìm vào giấc ngủ. Hắn nghĩ đến tình huống ngày mai mình ra tay bất ngờ sẽ mang đến nhiều niềm vui cho rất nhiều người.
Dù Vương Tử Quân đã bố trí rất tốt, thế nhưng hắn cũng không thể nào xác định tất cả đã rất cẩn thận. Hơn nữa trong ánh mắt sắc bén của các vị lãnh đạo, dù mình không có để lại chút dấu vết nào, chỉ sợ bọn họ sẽ nhanh chóng đoán được mình là người khởi xướng sự việc.
Đoán được thì thế nào? Thứ anh muốn cũng không nên chỉ chờ vào người ta bố thí, trên quan trường thế như cứ thỏa hiệp thì chỉ sợ cuối cùng sẽ để lại hệ quả có cũng được mà không có cũng chẳng sao, biết đâu làm trái ngược thì sẽ có phần thắng?
Vương Tử Quân xem xét lại nội dung cuộc điện thoại của Tiếu Tử Đông và Tôn Hạ Châu, hắn rút ra một điếu thuốc rồi châm lửa. Tất cả những bố trí của hắn lúc này đã hầu như phát huy được hiệu quả nên có, bài viết của Trương Đông Viễn về bong bóng kinh tế trong bất động sản ở phương nam đã được đăng lên báo chí quốc gia, tuy lãnh đạo thượng cấp vẫn còn chưa cho ra chỉ thị gì, thế nhưng dựa vào trí nhớ của Vương Tử Quân thì chỉ sợ cũng sẽ không bao lâu nữa sẽ có chỉ thị mà thôi.
Nhưng đó chỉ là một thủ đoạn để mặc cho số phận, Vương Tử Quân cũng không ký thác quá nhiều hy vọng vào nó.
Thời gian chậm rãi trôi qua, một vầng sáng trắng bắt đầu xuất hiện trên không trung, Vương Tử Quân không biết đã ngủ vùi từ khi nào, hắn bị những âm thanh ồn ào bên ngoài làm cho giật mình thức tỉnh.
Vương Tử Quân đi đánh răng rửa mặt, sửa sang lại trang phục rồi rời khỏi phòng, đúng lúc gặp Trương Thư Chí từ phòng cách vách đi ra. Hôm nay Trương Thư Chí có vẻ cực kỳ tinh thần, tóc được vuốt keo trơn bóng, thật sự rất có bộ dạng cán bộ lãnh đạo.
Đám cán bộ trong ban huấn luyện cũng không phải chỉ có một mình Trương Thư Chí là ăn mặc hợp cách như vậy, hầu như tất cả mọi người đều ăn mặc tỉ mỉ. Hơn nữa dựa theo quan sát của Vương Tử Quân, hắn phát hiện tất cả học viên đều mặc quần áo mới. Xem ra bây giờ có cơ hội gặp mặt chủ tịch tỉnh, đám người này cũng không muốn mình tạo ra ấn tượng không tốt.
Cơ hội chỉ dành cho người có chuẩn bị, đám cán bộ này có thể trở thành học viên của ban huấn luyện thanh niên, quả nhiên đều là tinh anh đến từ các chiến tuyến trong tỉnh. Nhưng đáng tiếc là bọn họ đã chọn sai thời gian, lúc này bọn họ chỉ đi thăm hỏi và học tập kinh nghiệm, căn bản là không có việc gì liên quan đến bọn họ.
- Ban thủ lĩnh, bữa sáng đã chuẩn bị xong, chúng ta cùng xuống dùng cơm thôi.
Trương Thư Chí cười cười nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu cùng Trương Thư Chí đi song song vào nhà hàng, lúc này bên trong đã chuẩn bị đủ mọi loại thức ăn, bánh bao và bánh quẩy đặt đầy bàn. Một vị phó phòng tổ chức thành phố Tam Hồ đã có mặt, người này đang kêu gọi đám học viên ban huấn luyện bắt đầu dùng cơm.
- Trưởng phòng Lưu, thật sự rất cảm ơn anh, tôi cũng không nói lời khách khí, tóm lại các vị lãnh đạo thành phố Tam Hồ các anh dù đến nơi nào, chỉ cần có đám anh chị em chúng tôi có mặt ở nơi đó thì chỉ cần nói một tiếng. Nếu có ai tiếp đãi không chu toàn, ngài cứ trực tiếp nói một tiếng, chúng tôi sẽ phát động lên án công khai với hắn, cho hắn biết tay.
Trương Lộ Giai còn chưa đi xuống, Vương Tử Quân là lớp trưởng tất nhiên cũng phải khách khí nói vài câu, xem như đa tạ người ta đã nhiệt tình tiếp đãi.
Trưởng phòng Lưu cảm thấy rất thoải mái vì mình được Vương Tử Quân đặt ngang hàng với đám lãnh đạo thành phố Tam Hồ, hắn cũng hiểu những lãnh đạo phía sau chỉ là chất phụ gia mà thôi, chính mình mới là nhân vật chính được bọn họ cảm tạ. Hắn nhìn gương mặt tươi cười và cực kỳ trẻ tuổi của Vương Tử Quân, trong lòng thầm hiểu vì sao học viên này lại là lớp trưởng của ban huấn luyện thanh niên trường đảng.
Đám học viên ăn sáng và bắt đầu mở miệng ồn ào, khi kết thúc khóa huấn luyện thì đám học viên mang đậm dấu ấn quan trường này sẽ chậm rãi huyển hình về bốn phía, thế cho nên lúc này bọn họ cũng thả lỏng hơn. Anh mời tôi một ly thì tôi mời anh một ly, anh trêu chọc tôi thì tôi cũng mở miệng chọc lại, anh đá tôi thì tôi đá lại, mọi người thật sự khá thoải mái, tiếng mắng mỏ vang lên khắp nơi, có hơn phân nửa đám người mở miệng chọc ghẹo trêu đùa nhau.
- Ban thủ lĩnh nói đúng, trưởng phòng Lưu, sau này ngài đến thành phố Sơn Viên nếu không đến tìm chúng tôi, cũng đừng trách chúng tôi có ý kiến với ngài.
- Cái gì mà tìm các anh, chẳng lẽ phòng tài chính tỉnh không nằm ở thành phố Sơn Viên sao? Ít nhất cũng phải có thứ tự trước sau chứ? Theo ý tôi thì mọi người nên xếp hàng tiếp đón trưởng phòng Lưu.
Những lời nói lộn xộn càng làm cho bầu không khí của nhà ăn thêm nóng sốt, vị trưởng phòng Lưu kia dù biết đó là những lời khách khí không phải thật sự, thế nhưng hắn nghe vào tai và sinh ra cảm giác rất hưởng thụ. Kiêu hoa do nhiều người cùng nâng lên, hơn nữa những người hôm nay sẽ thật sự biến thành những nhân vật có quyền lực trong quan trường tỉnh Sơn Nam.
- Có!
Trịnh Đông Phương biết rõ Hào Nhất Phong có quan hệ với Dương gia, vì vậy lão cũng không muốn nói nhiều về Vương Tử Quân, lão chỉ nói đến đúng điểm là dừng, vì có đôi khi hăng hái quá sẽ biến thành dở. Nhưng Hào Nhất Phong lúc này đang hào hứng lại không muốn bỏ qua, lão dùng giọng hào hứng bừng bừng hỏi:
- Anh nói xem vị cán bộ trẻ tuổi kia tên là gì? Lát nữa đến huyện Lô Bắc có thể sắp xếp cho tôi gặp mặt được không?
- Vị cán bộ trẻ tuổi kia tên là Vương Tử Quân, là chủ tịch huyện Lô Bắc, hôm nay thật sự trùng hợp, vị chủ tịch Vương kia vốn là học viên của ban huấn luyện trường đảng tỉnh ủy, vừa rồi thư ký Chương có nói toàn thể ban huấn luyện bọn họ đến học tập khảo sát kinh nghiệm của huyện Lô Bắc, có lẽ có Vương Tử Quân ở trên xe.
Trịnh Đông Phương dùng một loại giọng điệu hồn nhiên như không nói.
Ba chữ Vương Tử Quân rơi vào trong tai Hào Nhất Phong, vẻ mặt chủ tịch Hào chợt hơi khựng lại, tuy chút cảm giác khựng lại đã nhanh chóng tiêu tán theo nụ cười, thế nhưng chút biến hóa đó lại không thể nào qua mắt được Trịnh Đông Phương.
Hào Nhất Phong cũng không xa lạ gì cái tên Vương Tử Quân, người này có thể cường thế ép Dương Quân Tài khó sống ở huyện Lô Bắc, cuối cùng Dương Độ Lục phải tự mình phối hợp mới có thể đẩy người này đến ban huấn luyện của trường đảng, để lại huyện Lô Bắc cho Dương Quân Tài, đủ để thấy đối phương là người như thế nào.
Có thể ép Dương Quân Tài đến bộ dạng như vậy thì Hào Nhất Phong nghĩ rằng cũng rất khó khăn. Lão là một vị chủ tịch tỉnh, lão biết rõ thế lực Dương gia ở tỉnh Sơn Nam hùng mạnh cỡ nào, nhưng dưới tình huống như vậy mà Vương Tử Quân có thể ép cho Dương Quân Tài thảm bại, như vậy sẽ là nhân vật ra sao?
Dương Quân Tài nghe hai vị lãnh đạo nói chuyện với nhau mà trong lòng nhận lấy chút đả kích. Chính mình dựng sân khấu, chính mình mời người, nhưng khi kịch hay còn chưa mở màn thì Vương Tử Quân chợt xuất hiện và ghi điểm, điều này làm cho hắn cảm thấy có chút ngột ngạt.
Nhưng ngay sau đó Dương Quân Tài đã ý thức được vấn đề, nhỏ không nhịn sẽ loạn mưu lớn. Lúc này hắn là một vị bí thư huyện ủy, hắn cần phải nói lời khẳng định với vị cán bộ lãnh đạo cùng nhập gánh với mình, cần phải khích lệ trợ thủ của mình trước mặt hai vị lãnh đạo, như vậy sẽ càng có thêm vinh dự cho mình, chưa nói những thứ gì khác, chính mình cũng có đủ lực khống chế.
Nhưng bây giờ nếu để Dương Quân Tài khen ngợi Vương Tử Quân thì thật sự giống như làm khó nhau, hắn đối mặt với ánh mắt của Hào Nhất Phong mà cúi đầu giả vờ như không thấy.
Hào Nhất Phong nhìn về phía Dương Quân Tài, lúc này Dương Quân Tài sao lại không hiểu? Thế nhưng nếu muốn hắn mở miệng ca tụng công đức của Vương Tử Quân, căn bản là chuyện không thể. Nhưng Dương Quân Tài đã phán đoán sai lầm về tinh cách của Hào Nhất Phong, nếu là Tề Chính Hồng thì hắn cúi đầu sẽ không có vấn đề, thế nhưng Hào Nhất Phong thì lại khác.
Năm xưa Hào Nhất Phong có quan hệ tâm đầu ý hợp với Dương Độ Lục, tất nhiên sẽ xem Dương Quân Tài giống như con cháu nhà mình, lúc này thấy đối phương có biểu hiện không phóng khoáng như vậy thì trong lòng sinh ra cảm giác bất mãn. Đối với lão thì một người làm đại sự thì cái tâm phải rộng, phải có khí độ bao dung, trán có thể phi ngựa bụng có thể chống thuyền. Thử nghĩ mà xem, trong quan trường có bao nhiêu người, anh sẽ không phải ép tất cả mọi người đều tiến lên sợi dây thừng của mình chứ? Nếu không thì sao có thể khống chế tự nhiên đây? Vì vậy mà biểu hiện của Dương Quân Tài lúc này thật sự làm cho Hào Nhất Phong có ý nghĩ muốn dạy bảo một chút.
Hào Nhất Phong là người làm việc lớn, thường thì cực kỳ khí phách. Lão cười nói hai câu với Trịnh Đông Phương, sau đó cười nói với Dương Quân Tài:
- Quân Tài, nghe Đông Phương nói cậu có một vị trợ thủ vĩ đại, công tác của cậu chắc chắn sẽ cực kỳ thoải mái phải không?
Dương Quân Tài rất muốn nói với Hào Nhất Phong là không có tình huống như vậy, thế nhưng cuối cùng hắn vẫn nhịn được. Hắn do dự mãi, cuối cùng vẫn cố nén hận ý trong lòng, nhanh chóng tổ chức ngôn ngữ, sau đó dùng giọng lập lờ nước đôi nói:
- Chủ tịch Hào, bí thư Trịnh, sau khi tôi đến huyện Lô Bắc thì đồng chí Vương Tử Quân đã trợ giúp rất nhiều, anh ấy là cán bộ lãnh đạo có năng lực công tác rất mạnh, là một cán bộ điển hình.
Tuy Dương Quân Tài đã cố gắng áp chế chính bản thân mình, nhưng lúc này hắn vẫn cảm thấy lời nói của mình có hương vị gì đó. Dù sao thì lúc này hắn cũng phải há miệng ca tụng công đức của một kẻ chính mình không ưa.
Cũng may Hào Nhất Phong cũng không ép Dương Quân Tài quá mức, điều này làm cho Dương Quân Tài thở dài một hơi. Khi Hào Nhất Phong và Trịnh Đông Phương bàn luận càng thêm vui vẻ thì bầu không khí trên xe càng lúc càng thêm hòa hợp.
Xe chở chủ tịch Hào Nhất Phong chậm rãi dừng lại trước cổng khu văn phòng huyện ủy, đám lãnh đạo bốn bộ ban ngành huyện Lô Bắc đã sớm chờ sẵn ngoài cổng, cả đám xếp hàng ngay ngắn chờ chủ tịch Hào Nhất Phong. Khi chiếc xe ba mươi chỗ dừng lại, đám lãnh đạo huyện Lô Bắc thấy Hào Nhất Phong và Trịnh Đông Phương đồng hành đi xuống xe, nhưng điều làm cho bọn họ cảm thấy khiếp sợ chính là chủ tịch huyện Vương Tử Quân của bọn họ cũng hăng hái đi xuống từ một chiếc xe khác.
Hào Nhất Phong cũng không tiến hành nói chuyện theo đúng thông lệ, sau khi gặp mặt các vị lãnh đạo huyện Lô Bắc thì nghỉ ngơi một chút. Phòng của chủ tịch tỉnh tất nhiên sẽ trở thành tiêu điểm, rất nhiều người bao quanh căn phòng này.
Nếu so sánh với Hào Nhất Phong thì đãi ngộ dành cho các vị học viên trường đảng có vẻ kém hơn, nhưng vì có Vương Tử Quân tọa trấn, thế cho nên cũng được ân cần sắp xếp vào phòng họp để tạm nghỉ ngơi.
Vương Tử Quân làm một chủ nhà, hắn chỉ mở lời vui đùa với các học viên, cũng xem như khá nhàn nhã. Nhưng lúc này tâm tư của tất cả mọi người đều đặt lên vấn đề thời gian và địa điểm khảo sát của chủ tịch Hào Nhất Phong, ai cũng chú ý để được biểu hiện trước mặt lãnh đạo, suy đoán đủ mọi hướng, thế cho nên mọi người nói chuyện cũng không quá rộn rã.
- Chủ tịch Tử Quân, các vị lãnh đạo, thật sự các vị lại cùng đến với chủ tịch Hào Nhất Phong. Nói ra thì tôi cũng là chủ nhà nhưng đến bây giờ mới có thể đến gặp mặt chư vị lãnh đạo, thật sự là có chút thất lễ. Nhưng mong các vị lãnh đạo thông cảm cho một chút, sự việc lúc này có chút bận rộn, thế này đi, các vị lãnh đạo ở lại huyện Lô Bắc hai ngày, tôi sẽ để cho chủ tịch Vương Tử Quân đưa mọi người đi thăm thú khắp huyện Lô Bắc.
Dương Quân Tài và Lưu Truyền Pháp cười tủm tỉm đi vào phòng họp, vừa vào cửa đã tay bắt mặt mừng, lên tiếng với các học viên ban huấn luyện.
Vương Tử Quân mỉm cười nhìn Dương Quân Tài biểu diễn, trong lòng không khỏi cảm khái, Dương Quân Tài thật sự đã thay đổi khá nhiều, lời nói cử chỉ càng thêm trưởng thành.
- Mong bí thư Dương cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ phục vụ tốt các vị lãnh đạo. Có huyện Lô Bắc và bí thư Dương làm hậu thuẫn, tôi đảm bảo sẽ hoàn thành tốt công tác lần này, sẽ lưu lại ấn tượng khó quên cho các vị lãnh đạo trong hành trình đến huyện Lô Bắc lần này.
Vương Tử Quân đợi Dương Quân Tài biểu diễn xong thì nhảy ra chống đỡ, dù sao bây giờ cũng đang ở trước mặt người ngoài, Dương Quân Tài đã nói như vậy, nếu chính mình không hưởng ứng thì sẽ bị người ta xem nhẹ.
Hai người Vương Tử Quân và Dương Quân Tài kẻ xướng người họa, phối hợp cực kỳ ăn ý, người không biết tình huống còn nghĩ rằng ban ngành huyện Lô Bắc đoàn kết một lòng, kim đâm không vào, nhưng người hiểu rõ tình hình là Lưu Truyền Pháp thì vô thức cúi đầu.
- Chủ tịch Vương, anh tham gia học tập ở trường đảng thì xem như đi nạp điện, có thể thoải mái thả lỏng, nhưng tôi đây thì không được như vậy. Những ngày qua tôi phổ biến công trình 315, chỉ có thể nói là rất mệt mỏi, điều này làm cho tôi nhớ đến anh, nửa năm qua nếu có anh tọa trấn ở đây thì công tác có lẽ sẽ thoải mái hơn, nhưng bây giờ anh sắp quay về, tôi cũng sắp được nghỉ ngơi rồi.
- Ban đầu khi phổ biến công trình này thì tôi cũng từng nghĩ có nên đợi anh về rồi thực hiện, nhưng cuối cùng cảm thấy thời gian hơi gấp, chúng tôi áp dụng sớm hơn một ngày sẽ làm giàu cho dân thêm một ngày, vì thế mà cũng không chờ anh. Đợi đến khi chính thức áp dụng thì tôi mới biết trọng trách của mình thật sự là không nhẹ.
Dương Quân Tài bắt chuyện với toàn thể học viên xong thì quay sang bắt tay nói lời thân thiết với Vương Tử Quân. Tuy hắn không nói quá lớn, thế nhưng hắn hoàn toàn tin tưởng đám học viên nơi đây có thể nghe được, hơn nữa lại hiểu rõ ý nghĩa lời nói của mình.