Bí Thư Trùng Sinh
Chương 354 : Hồ đồ ra đi
Ngày đăng: 02:16 19/04/20
Dương Quân Tài vốn đang cực kỳ nén giận, thấy Lưu Truyền Pháp rống lên như vậy thì vẻ mặt càng thêm khó coi, hắn chỉ tay vào Lưu Truyền Pháp rồi thở hổn hển nói:
- Anh mới nói gì? Có gan nhắc lại tôi nghe một lần nữa xem.
- Nói lại thì nói lại, anh cho rằng mình là ai? Nếu không phải loại khốn nạn anh chạy xuống huyện Lô Bắc, ông đây còn đang thoải mái công tác ở phòng tổ chức thành phố An Dịch, nào gặp phải tình huống khốn nạn thế này? Rõ ràng là loại người không có bản lĩnh gì, nếu có bản lĩnh thì sao lại bị một chủ tịch huyện như Vương Tử Quân giẫm bẹp dưới bàn chân?
Người xưa có câu thỏ gấp còn nhảy tường chứ đừng nói là người, bây giờ Lưu Truyền Pháp giống như một con thỏ bị ép đến đường cùng, nào có cần quan tâm đến Dương Quân Tài, thế là thích gì nói đó.
Dương Quân Tài vốn đang cực kỳ ngột ngạt, vở kịch hay do chính mình đạo diễn đã đổ vỡ, ánh mắt tất cả mọi người nhìn về mình không còn giống như trước, con bà nó lúc này Lưu Truyền Pháp lại dám lớn tiếng với hắn sao? Bây giờ đối phương dám lên tiếng lớn lối với hắn, hơn nữa lại mắng thẳng mặt, những lời chọc giận như vậy mà Lưu Truyền Pháp cũng dám nói ra sao?
Dương Quân Tài thật sự nổi giận điên cuồng, máu nóng dồn lên đỉnh đầu. Hôm nay tất cả mọi việc đều không được như ý, thế là hắn không kìm được mà vung tay cho Lưu Truyền Pháp một tát.
Hai vị lãnh đạo huyện lớn tiếng với nhau, đám cán bộ huyện đứng chung quanh thật sự không dám mở miệng chen lời, khốn nổi đám người này cũng không ngờ hai vị lãnh đạo trước nay đều tỏ ra thoan thai nhàn nhã nhưng bây giờ lại ra tay đánh nhau.
Không, chẳng những đám cán bộ huyện Lô Bắc tỏ ra bất ngờ, ngay cả Vương Tử Quân đang ngồi trên chiếc xe nhỏ ở phía sau cũng thật sự không ngờ. Lúc này hắn đang đưa mắt nhìn dân chúng kêu oan qua cửa kính, dư quang khóe mắt lại nhìn thấy tình cảnh đánh nhau bên kia.
Làm sao có thể? Dương Quân Tài sao lại ra tay với Lưu Truyền Pháp? Dù thật sự không dám tin thế nhưng nó lại xuất hiện ngay trước mắt, tất cả nói cho hắn biết đó là sự thật.
- Bốp.
Một cái tát vang dội, âm thanh vang vọng trong không trung hấp dẫn nhiều ánh mắt nhìn về phía bên này. Khi Dương Quân Tài cho ra một cái tát, Lưu Truyền Pháp ăn phải quả đắng cũng đỏ mặt tía tai, cổ nổi gân xanh, hắn gầm lên một tiếng lao về phía Dương Quân Tài.
- Bốp!
Dương Quân Tài không chút đề phòng đã bị Lưu Truyền Pháp húc trúng té lăn quay ra đất, cặp mông đập mạnh xuống nền đất cứng sinh ra cảm giác đau nhức khó chịu. Nhưng đau đớn thể xác cũng nhanh chóng làm cho Dương Quân Tài tỉnh táo trở lại.
Lúc này mọi người đang đứng trước mặt công chúng, còn đang ở trước mặt chủ tịch tỉnh và bí thư thị ủy, vì sao mình lại nóng đầu cho ra hành vi như vậy? Dương Quân Tài nghĩ đến những hậu quả của sự việc, hắn cảm thấy toàn thân vã mồ hôi lạnh, tay chân lạnh buốt.
Lưu Truyền Pháp bên kia cũng xem như tỉnh táo trở lại, hắn nhìn bộ dạng té xuống mặt đất đau đến mức há hốc miệng của Dương Quân Tài, vô tình không biết làm sao cho phải.
Hai người cũng không trầm mặc được bao lâu, lúc này Hào Nhất Phong và Trịnh Đông Phương ngồi trên chiếc xe ba mươi chỗ phía trước đã thấy được tình huống đan diễn ra. Hai người bọn họ giật mình trong khoảnh khắc, sau đó vẻ mặt âm trầm đến mức giống như có thể vặn ra nước.
- Tách hai người bọn họ ra cho tôi.
Dù thế nào thì Dương Quân Tài và Lưu Truyền Pháp cũng là cán bộ thành phố An Dịch, bây giờ tình huống như vậy diễn ra, Trịnh Đông Phương là bí thư thị ủy cũng thật sự mất mặt và khó tránh khỏi liên quan.
Vẻ mặt Hào Nhất Phong chợt lạnh như băng, lão lúc này thật sự hối hận, nếu như không phải chính mình đưa Dương Quân Tài xuống dưới, chỉ sợ sự việc sẽ không tiến triển đến mức như thế này. Sự việc đến mức này đã thật sự quá xấu hổ, cũng không biết phải làm sao cho xong việc.
- Bí thư Trịnh, anh phái người nói cho nhân dân biết, Hào Nhất Phong tôi nói sẽ coi trọng chuyện này, nhất định sẽ giải quyết nhanh chóng, để bọn họ quay về trước đi.
Hào Nhất Phong trầm ngâm một lát, sau đó lão trịnh trọng nói với Trịnh Đông Phương.
Trịnh Đông Phương khẽ gật đầu, bây giờ cũng chỉ có thể như vậy mà thôi. Lão nói vài câu với viên thư ký trưởng văn phòng thị ủy ở bên cạnh mình, sau đó vị thư ký trưởng kia đi xuống chấp hành mệnh lệnh. Đứng trước mặt chủ tịch tỉnh Hào Nhất Phong, nếu là vị bí thư thị ủy nào khác thì sợ rằng đã phải tự mình xuống đối thoại với quần chúng, nhưng Trịnh Đông Phương lại khác, lão còn là thường ủy tỉnh ủy, lão tự mình đi không bằng phái thư ký trưởng đi thực hiện công tác, như vậy cũng chừa ra đường lui cho mình.
- Chủ tịch Hào, hôm nay tôi phải làm kiểm điểm với anh, huyện Lô Bắc của chúng tôi thật sự không làm tốt công tác.
Trịnh Đông Phương trầm ngâm giây lát rồi cúi đầu giống như đang làm kiểm điểm.
Chỉ sợ là sau này dù bất kỳ ai nhắc đến Dương Quân Tài cũng sẽ nhắc đến sự kiện lần này. Hắn nghĩ đến sự kiện vừa rồi, nghĩ đến trò hài chính mình làm đạo diễn và cũng đóng vai thằng hề, hắn cảm thấy trái tim của mình đau đớn khó chịu giống như bị kim châm.
- Triệu Trung Trạch, mày là thằng khốn phá hoại giỏi hơn thành công, lần này mày làm hại tao thê thảm rồi.
Dương Quân Tài nghĩ đến tình huống dê cừu trắng xóa bên dưới chợt biến thành hình người, Dương Quân Tài không khỏi nghiến răng nghiến lợi mắng một câu. Nếu không phải tên khốn Triệu Trung Trạch kia tự cho rằng mình là kẻ thông minh, nếu không phải đối phương lừa gạt mình, mình sao lại rơi rớt xuống mức thế này, không thể nào làm xong việc như bây giờ?
Dương Quân Tài mắng chửi Triệu Trung Trạch nhưng cũng không quên nghĩ đến Lưu Truyền Pháp, đồng thời lời mời đến tham gia hội nghị thường ủy của phó chủ nhiệm văn phòng khối chính quyền huyện là Triệu Ương Tùng cũng liên tục vang lên trong lòng hắn. Tuy chỉ có vài chữ nhưng Dương Quân Tài vẫn có thể thông qua lời mời của Triệu Ương Tùng để thấy được bộ dạng chó vẫy đuôi vui mừng của Lưu Truyền Pháp với Vương Tử Quân.
Không cần phải nổi giận với kẻ tiểu nhân, Dương Quân Tài ngoài thầm nói như vậy thì cũng không thể làm gì khác hơn, trong lòng càng thêm tức giận mà thôi, đồng thời cũng cảm thấy mông dau ê ẩm. Hình ảnh mình bị Lưu Truyền Pháp húc cho ngã ngửa xuống đất càng làm cho Dương Quân Tài dựng ngược mày lên.
Đã một ngày rồi Dương Quân Tài chưa ăn cơm, tâm ý đều khó chịu, hắn thầm nghĩ sự việc không thể nào trùng hợp như vậy. Nếu Triệu Trung Trạch đã có một kế hoạch kín kẽ vượt qua bao lần kiểm tra, vì sao đúng vào thời điểm sự việc sắp kết thúc viên mãn lại phát sinh vấn đề?
Sao lại có một con sói chạy ra?
Dương Quân Tài nghĩ đến con sói mà trên mặt không khỏi nở nụ cười trào phúng, hắn cũng không tin sự việc lại trùng hợp như vậy. Khoảnh khắc này hắn chợt mẫn cảm ý thức được có người đang cố ý chĩa mũi súng vào mình, nhưng ai ra tay tàn nhẫn như vậy? Trong đầu hắn trước nay cũng chỉ lóe lên một hình ảnh duy nhất, chính là kẻ đó.
Vương Tử Quân, chính là Vương Tử Quân, ngoài tên khốn này thì không còn ai khác hơn.
Dương Quân Tài chợt bừng tỉnh, hắn phóng về phía chiếc điện thoại như nổi điên, hắn cầm lấy chiếc điện thoại màu đỏ rồi nhanh chóng bấm số.
Điện thoại nhanh chóng được nối thông, khi đầu dây bên kia vang lên âm thanh quen thuộc thì Dương Quân Tài đã không nhịn được mà chảy cả nước mắt:
- Mẹ, mau tính kế cho con với.
Huyện Lô Bắc thật sự trải qua một đêm không ngủ, lúc này trong khu văn phòng tỉnh ủy ở thành phố Sơn Viên, phòng làm việc của chủ tịch tỉnh Hào Nhất Phong cũng đèn đuốc sáng trưng. Lúc này trong phòng có hai người, Hào Nhất Phong và Tề Chính Hồng nghiêm túc ngồi đó, những làn khói thuốc màu trắng liên tục bay lên từ trong tay hai người.
Biểu hiện của Hào Nhất Phong là cực kỳ bình tĩnh nhưng vẻ mặt của Tề Chính Hồng lại cực kỳ tức giận. Hắn đã sớm biết sự việc xảy ra ở huyện Lô Bắc, sau khi biết rõ sự việc thì cảm giác đầu tiên của hắn là cực kỳ tức giận, tất nhiên cảm giác phẫn nộ cũng vì mình bị một tên thanh niên lấy ra làm trò đùa.
Hơn nữa Tề Chính Hồng lại bị một đứa hậu bối chính mình tin tưởng lấy ra làm trò đùa, chính mình còn hào hứng nói tốt cho công trình 315 của đối phương. Hắn nghĩ đến những dòng chữ mình để lại ở huyện Lô Bắc mà cảm thấy gương mặt nóng đến mức phát sốt.
Tuy Tề Chính Hồng là người trong hàng ngũ bị lừa gạt, chuyện này xem như không có ảnh hưởng gì với hắn. Thế nhưng hắn là một phó chủ tịch thường vụ tỉnh, hắn biết rõ sự việc không đơn giản như vậy, chưa nói đến ảnh hưởng gì khác, những người không hiểu rõ sự việc có thể làm ảnh hưởng đến uy tín của hắn.
Nếu so sánh với Tề Chính Hồng thì vẻ mặt Hào Nhất Phong cực kỳ bình tĩnh, nhưng lão ngồi đó lại làm cho người ta sinh ra một áp lực lạnh lẽo như băng.
- Chủ tịch Hào, tôi cảm thấy chuyện này giống như có dự mưu, tuyệt đối không đơn giản giống như những gì chúng ta được nhìn thấy.
Tề Chính Hồng sắp xếp lại ý nghĩ của mình, hắn trầm giọng nói với Hào Nhất Phong, lời nói càng mang theo vài phần khẳng định.
Hào Nhất Phong khẽ gật đầu, cũng không nói thêm điều gì, rõ ràng lão cũng thừa nhận suy nghĩ của Tề Chính Hồng.
- Chủ tịch Hào, tôi cảm thấy sự việc lần này mười phần là do Vương Tử Quân ra tay, nếu không thì con sói kia sao lại xuất hiện đúng lúc như vậy? Có phải là quá ly kỳ rồi không? Cũng thật sự khó thể tin được.
Tề Chính Hồng gõ điếu thuốc lên gạt tàn, giống như hắn không coi đó là chiếc gạt tàn mà chính là tên khốn Vương Tử Quân kia.
Hào Nhất Phong đưa mắt nhìn gương mặt biến đổi vì tức giận của Tề Chính Hồng, trong lòng cảm khái vô hạn. Tề Chính Hồng là lãnh đạo đứng hàng thứ hai ở khối chính quyền tỉnh Sơn Nam, bây giờ lại bị một vị cán bộ cấp chính xứ làm cho nổi giận điên cuồng. Lão nghĩ đến điều này mà cảm thấy buồn cười, nhưng ngoài buồn cười thì lão cũng cảm thấy sự việc quá đáng buồn.