Bí Thư Trùng Sinh

Chương 360 : Rút kinh nghiệm sẽ trưởng thành

Ngày đăng: 02:16 19/04/20


Khi viên thư ký đi vào trong phòng làm việc của Tề Chính Hồng, thấy một chiếc ly sứ bị ném nát bấy dưới mặt đất, trà vương vãi đầy đất, Tề Chính Hồng ngồi trên ghế với vẻ mặt tái nhợt.



- Chủ tịch Tề.



Thư ký tiến vào trong phòng thấy tình huống như vậy thì không biết nói gì cho phải, hắn dùng cặp mắt ngóng trông nhìn chủ tịch Tề, muốn ngồi xuống thu dọn những mảnh ly vỡ.



Gương mặt Tề Chính Hồng phát lạnh, sau đó chậm rãi bình tĩnh lại, hắn chậm rãi đứng lên đi về phía những mảnh sứ vỡ, lại miễn cưỡng nặn ra nụ cười khô cứng rồi nuối tiếc nói:



- Không ngờ tôi lại ném vỡ cái ly này, Tiểu Triệu, cái ly này đã theo tôi nhiều năm, nó vỡ đi thì tôi cũng đau lòng.



Viên thư ký được gọi là Tiểu Triệu cũng là người cực kỳ thông minh, biết rõ sự việc không đơn giản như lời giải thích của chủ tịch Tề. Hắn thầm suy đoán rốt cuộc vì nguyên nhân gì làm cho một người thường ngày vững vàng như Tề Chính Hồng lại thất thố như thế, nhưng ngoài miệng lại kín như bưng, không dám nói bất kỳ điều gì.



Tiểu Triệu cầm chổi quét sạch mảnh vỡ rồi cẩn thận đi ra đóng chặt cửa phòng làm việc của Tề Chính Hồng. Khi Tiểu Triệu rời khỏi phòng thì ánh mắt Tề Chính Hồng cũng lóe lên.



Không ngờ, thật sự không ngờ Dương Quân Tài lại có hành động ngốc nghếch như vậy ở huyện Lô Bắc, vì sao lại lấy hết tất cả tài chính của huyện Lô Bắc đi đầu tư bất động sản? Tề Chính Hồng là một cán bộ cao cấp, hắn biết những biến hóa của trò đầu tư bất động sản ở phương nam trong những ngày gần đây, nào không đoán ra được vận mệnh của công ty bất động sản mà Dương Quân Tài lập ra ở phương nam?



Trong huyện phái đại biểu chạy đi đầu tư, phòng tài chính cũng vay tiền của ngân hàng với chữ ký của Dương Quân Tài, sự việc này xảy ra có thể xem như là một bài học trong phương án đầu tư, thế nhưng Tề Chính Hồng nghĩ đến người chọc ra sự việc, hắn thật sự cảm thấy đau đầu.



Đối phương đã dám khui ra sự việc thì sẽ không dễ từ bỏ ý đồ, nếu chính mình áp dụng phương pháp mạnh tay thì chỉ sợ bên kia cũng không bỏ qua. Tề Chính Hồng thầm suy nghĩ phương hướng giải quyết vấn đề, lúc này hắn thấy ngực mình có hơi đau, hình bóng của người thanh niên kia càng xuất hiện trong đầu.



Không ngờ mình còn sinh ra cảm giác kiêng kỵ đối với người này, Tề Chính Hồng thật sự cảm thấy khó hiểu, hắn cười khổ một tiếng, sau đó hắn cầm điện thoại lên nói:



- Chủ tịch Hào, anh có thời gian rảnh không, tôi muốn đến chỗ anh ngồi một chút.



Hào Nhất Phong và Tề Chính Hồng ngồi đối diện với nhau, những luồng khí nóng từ hai ly trà bốc lên ngùn ngụt, hai người không ai nói lời nào, bầu không khí trong phòng yên tĩnh không một tiếng động.



- Hồ đồ.



Hào Nhất Phong nhấp một ngụm nước trà rồi dùng giọng hung hăng nói, tuy lão chỉ nói hai chữ nhưng Tề Chính Hồng cũng hiểu lãnh đạo đang nói đến ai, nhưng dù hắn có bức bối thế nào cũng không dám tiếp lời, không biết nói sao cho phải.



- Chủ tịch Hào, nên ngừng thì ngừng, dựa vào chút hiểu biết vụng về của tôi, chuyện này tốt nhất là nên giải quyết cho mau chóng và sạch sẽ.



Tề Chính Hồng trầm ngâm trong nháy mắt rồi khẽ lên tiếng đề nghị.



Hào Nhất Phong khẽ gật đầu, lão thật sự thừa nhận ý kiến của Tề Chính Hồng, lão biết rõ sự việc này nên chọn phương án giải quyết thật sự nhanh chóng chính xác. Chuyện này cũng không cần hai người bọn họ liên hợp xử lý, nhưng nó liên quan đến Dương Quân Tài, mà ngay cả bọn họ cũng cảm thấy đối phương ra tay quá độc.



Nếu nói một cách khách quan, nếu sự việc không liên quan đến Dương Quân Tài thì hai người bọn họ sẽ nhất định sẽ nhất trí với nhau. Chỉ là sự việc liên quan đến Dương Quân Tài, bọn họ không dám ném chuột vì sợ vỡ bình. Chưa nói những thứ khác, trách nhiệm của Dương Quân Tài là khó thể nào tránh thoát, nếu sự việc này được xử lý thì không phải chỉ đơn giản là cách chức Dương Quân Tài.
Lời này có ý gì, Mạc Hân Di cũng không ngờ Dương Độ Lục sẽ phê bình chính mình như vậy, đặc biệt là phê bình vì một sự việc không liên quan như thế.



Mạc lão gia tử cười ha hả nói:



- Câu cá thì cần yên tĩnh, Độ Lực, cậu quá bận tâm, cái tâm không tĩnh tất nhiên sẽ không câu được cá.



- Đúng vậy, bác Mạc nói rất đúng.



Dương Độ Lục lại tiếp tục vung cần xuống nước, sau đó lão tiếp tục nói:



- Nhà cháu ai cũng nóng tính, tính tình của cháu cũng vội vàng xao động, không ngờ Quân Tài còn vội vàng xao động hơn, thật sự cũng không biết nên sửa trị dạy bảo tiểu tử này thế nào cho tốt.



- Thanh niên là vậy, khó tránh khỏi chút sai lầm, mỗi khi có kinh nghiệm thì sẽ càng thêm trưởng thành, chỉ cần đừng tiếp tục phạm vào sai lầm cũ thì sẽ tốt.



Mạc lão gia tử dùng ánh mắt đầy bình thản nhìn Dương Độ Lục, sau đó dùng giọng cực kỳ ẩn ý nói:



- Nhưng đến độ tuổi của cậu thì cũng đừng nên làm việc theo tính nết của trẻ con.



- Bác Mạc phê bình rất đúng, sau này cháu nhất định sẽ sửa lại.



Dương Độ Lục thật sự giống như một đứa trẻ đang giật mình nhận tội, lão thành khẩn nói với Mạc lão gia tử.



Hai người cũng không nói gì thêm, gió mát thổi lên, một chiếc lá bị gió thổi vào trong hồ, liên tục rung động trên mặt nước. Dương Độ Lục ở lại thêm một lát rồi rời đi, đến khi lão rời đi cũng không câu được con cá nào.



- Ông nội, chú Dương đến đây có ý gì?



Mạc Hân Di cảm thấy hai người có chút quái dị, nàng nhịn không được phải hỏi ông mình. Nàng thấy ông mình muốn cầu tình cho tên khốn Vương Tử Quân kia thì ít nhất cũng phải nói tốt vài lời với Dương Độ Lục, nàng lại không ngờ Dương Độ Lục đến thừa nhận sai lầm, rốt cuộc là sự việc đi theo chiều hướng nào?



Tất nhiên Mạc Hân Di biết Dương Độ Lục là ai, đừng thấy Dương Độ Lục nãy giờ biểu hiện kính cẩn với ông mà nghĩ lầm, thực tế đây là người còn kiêu ngạo khí phách hơn bố nàng rất nhiều lần. Dù ông nội có vai vế cao hơn nhưng bộ dạng kính cẩn nghe lời như vậy cũng không phải là tính cách của Dương Độ Lục.



- Dương Độ Lục đến để xin lỗi, tất nhiên tôi nói gì thì cậu ấy cũng phải nghe theo.



Mạc lão gia tử cười ha hả nhìn thoáng qua Mạc Hân Di, sau đó thản nhiên nói.



Dương Độ Lục đến để xin lỗi? Không thể nào, không phải nhà mình phải xin lỗi Dương gia sao? Thế nào sự việc lại thay đổi? Mạc Hân Di thật sự cảm thấy khó hiểu, hai mắt tràn đầy kinh ngạc.