Bí Thư Trùng Sinh

Chương 400 : Thể diện là đại thảo nguyên bao la

Ngày đăng: 02:16 19/04/20


Vương Tử Quân thật sự không ngờ Hoắc Tương Nhiễm lại nói ra những lời như vậy, vì hắn đối với chuyện này cũng không quá để ý, Hoắc Tương Nhiễm sao lại an ủi mình như thế? Trong đầu chợt lóe lên nhiều ý nghĩ, Vương Tử Quân không khỏi nghĩ đến lời nói của mình khi đánh đuổi tên cán bộ phòng lao động thương binh xã hội trước đó.



Đối với những lời đó thì vương tử quân tất nhiên không giải thích, nhưng bây giờ đối mặt với ý tốt của Hoắc Tương Nhiễm thì hắn thật sự sinh ra cảm giác buồn bực. Nhưng hắn vẫn gật đầu, vẫn nói lời cảm tạ với Hoắc Tương Nhiễm.



Những lời phát biểu của bí thư Lưu Truyền Thụy nhanh chóng được truyền đạt lại trong tỉnh đoàn, tuy Âu Dương Dương luôn cường điệu sự hài lòng của tỉnh ủy với công tác của tỉnh đoàn, đợt điều chỉnh này là lãnh đạo tỉnh ủy suy xét đến phương diện phòng lao động thương binh xã hội thích hợp hơn với hạng mục dạy nghề và hướng nghiệp cho đoàn viên thanh niên, sắp xếp như vậy là quan tâm đến đại cục. Nhưng đám cán bộ của tỉnh đoàn vẫn cảm thấy giống như mình trơ mắt để người ta hái đi trái cây chăm sóc lâu ngày, thật sự cảm thấy mắc nghẹn khó chịu.



- Con bà nó, cũng biết chỉ có kết quả như vậy.



Một tên cán bộ hơn ba mươi tuổi đi từ trong phòng họp ra ngoài, hắn không nhịn được chửi ầm lên.



- Bí thư Vương không phải đã nói còn chưa đến giai đoạn cuối cùng sao?



Một tên cán bộ đi bên cạnh nói.



Tên cán bộ hơn ba mươi khẽ nghiêng đầu nhìn tên cán bộ trẻ tuổi bên cạnh:



- Này cậu em, cậu không hiểu hay giả vờ hồ đồ vậy? Bí thư Vương nói như vậy chẳng qua chỉ là vì thể diện của tỉnh đoàn chúng ta mà thôi. Bây giờ bí thư Lưu cũng đã đại biểu cho tỉnh ủy xuống khen thưởng và an ủi tỉnh đoàn, cậu cảm thấy chuyện lần này còn cơ hội lật ngược bàn cờ sao?



Tên cán bộ hơn ba mươi nói đến đây thì ngẩng đầu nói:



- Cậu em, anh cho cậu một tiện nghi nhé, chúng ta đánh cuộc, nếu như chuyện này cứ như vậy thì anh thắng, nếu như có chuyển biến thì cậu thắng. Nếu cậu thắng thì anh sẽ mời cậu đến Cẩm Viên Tinh ăn tối, nếu như anh thắng, coi như thắng chay đi.



Tên cán bộ nhìn người đàn ông hơn ba mươi nói với nụ cười tự tin, hắn biết rõ đối phương đang nói giỡn với mình, nhưng lúc này lại không biết vì sao xuất hiện dũng khí:



- Tốt, em sẽ đánh cuộc với anh. Nhưng nếu em thua cũng mời anh dùng cơm, Cẩm Viên Tinh thì không được, nhưng quán cơm vỉa hè thì không có vấn đề.



Tám giờ sáng, trong trường kỹ thuật công nghệ Sơn Nam, tất cả đã được sắp xếp trang hoàng đẹp đẽ, khi Vương Tử Quân đi vào thì thiếu chút nữa đã không nhận ra đây là trường kỹ thuật công nghệ Sơn Nam. Những bức biểu ngữ giăng khắp nơi, thao trường sạch sẽ như trong nhà, nhìn qua giống như nơi đây sắp tổ chức một đại lễ gì đó.



Vương Tử Quân vừa xuống xe thì một cô gái mặc sườn xám màu đỏ đi đến, sau khi nhìn thiệp mời của Vương Tử Quân thì nhanh chóng đưa đến khu vực chờ. Trong khu vực này đã tụ tập không ít người, tất cả đều là lãnh đạo đơn vị ban ngành, Giản Thuận Bình là chủ nhà lại đang bàn luận nóng sốt với đám người nơi đây.



Giản Thuận Bình mặt một bộ tây trang thẳng thớm, trước ngực là cà vạt đỏ, hắn chỉ còn kém phủ lên người tấm lụa hồng với hai chữ chú rể mà thôi. Lúc này Giản Thuận Bình cười tươi hớn hở, gương mặt nhơn nhớt như một đóa hoa mào gà.



- Trưởng phòng Triệu, phòng tài chính tỉnh cũng phải cho ra giúp đỡ nhiều hơn với trường nghề thanh niên đấy nhé? Người nào mà không biết chỉ cần anh vung tay lên là sẽ quyết định đám người chúng tôi ăn muối hay ăn thịt?



Giản Thuận Bình cười ha hả lên giọng nói đùa với một người đàn ông trung niên có gương mặt dài và hẹp ở bên cạnh.



Người đàn ông trung niên có cặp mắt khá hẹp, hắn nghe được lời nói thổi phồng của Giản Thuận Bình thì sinh ra cảm giác hưởng thụ, hai mắt nhỏ híp lại thành đường:



- Trưởng phòng Giản, anh cũng đừng kéo tôi lên quá cao như vậy, tôi nói cho anh biết, nếu anh hôm nay không chiêu đãi chúng tôi cho tốt, như vậy thì chuyện ngân sách anh cứ chờ ở đấy cho tôi. Người nào mà chẳng biết anh đang ôm một con búp bê vàng, chỉ cần làm tốt thì sẽ cực kỳ có mặt mũi trước lãnh đạo tỉnh ủy.



- Ha ha ha, may mắn, chỉ là may mắn mà thôi.



Giản Thuận Bình đứng giữa những lời chúc mừng của đám người chung quanh, tuy ngoài miệng hắn rất khiêm tốn nhưng thực tế thì lại đắc chí không thôi.



Khi Giản Thuận Bình và vị lãnh đạo phòng tài chính đang bàn chuyện sôi nổi thì vô tình thấy được Vương Tử Quân. Hắn căn bản không có hảo cảm gì với tên phó bí thư trẻ tuổi của tỉnh đoàn, đặc biệt là người mình phái đi phát thiệp mời lại bị đánh, hơn nữa nghe tên kia nói thì người chỉ huy đánh người chính là phó bí thư Vương Tử Quân kia.



- Ha ha ha, bí thư Vương cũng đến, hoan nghênh, thật sự hoan nghênh.



Vẻ mặt Giản Thuận Bình chợt biến đổi, hắn nhiệt tình đưa tay về phía Vương Tử Quân, hai bàn tay mập mạp duỗi ra rất phong độ.



Vương Tử Quân đối mặt với gương mặt tươi cười của Giản Thuận Bình thì trong lòng liên tục cười lạnh, hắn duỗi tay mình bắt chặt tay của đối phương.



- Các vị, mọi người không phải muốn được làm quen với vị cán bộ cấp sở trẻ tuổi nhất tỉnh Sơn Nam chúng ta sao? Mọi người đến đây, tôi giới thiệu cho mọi người biết, vị này chính là bí thư Vương Tử Quân của tỉnh đoàn, là vị cán bộ cấp sở trể tuổi nhất và có tương lai nhất của tỉnh chúng ta.



Giản Thuận Bình chào hỏi Vương Tử Quân, sau đó cười ha hả lớn tiếng nói với đám người chung quanh.



Cán bộ trẻ gần đây vốn luôn được người ta chú ý, lúc này Vương Tử Quân lại là người trẻ tuổi nhất, lại là một thành viên trong hàng ngũ cán bộ cấp sở, thế là càng thu hút ánh mắt của mọi người.



Vương Tử Quân biết Giản Thuận Bình chẳng có ý gì tốt, đối phương thổi phồng chính mình cũng chẳng có hảo ý gì. Nhưng khi đối mặt với đủ loại ánh mắt phức tạp không đồng nhất, trên mặt hắn vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, hoàn toàn không chút luống cuống.



Giản Thuận Bình nhìn Vương Tử Quân khẽ gật đầu ra vẻ chào hỏi đám cán bộ lãnh đạo cấp sở ở chung quanh, hắn không khỏi cảm thấy có chút đố kỵ, chính mình khi còn trẻ như đối phương thì làm gì có được địa vị thế này?



- Lại nói tiếp, tôi còn phải cảm ơn bí thư Vương, vì bí thư Vương là người đi đầu trong công tác dạy nghề và hướng nghiệp cho đoàn viên thanh niên trong tỉnh, lại là người làm tốt công tác mở đầu, thế cho nên công lao này của anh sẽ được phòng lao động thương binh xã hội chúng tôi vĩnh viễn ghi nhớ.



Giản Thuận Bình nói, sau đó lại cười ha hả lên tiếng:



- Nhưng này cậu Vương, là một người từng trải thì tôi cũng muốn tặng cậu một câu. Người trong quan trường thì có vài thứ cần phải hiểu, nhiều khi ngẩng đầu để thấy rõ đường sẽ hay hơn là cúi đầu buồn bực kéo xe. Đây là chuyện mà hội nghị văn phòng khối chính quyền tỉnh đã thông qua, cậu lại mạnh miệng nói cái gì là kết quả cuối cùng còn chưa xác định gì đó. Những lời đó của cậu nói ra thì anh em nhất định sẽ cười một tiếng cho qua, nhưng nếu nó rơi vào trong tai lãnh đạo, như vậy sợ rằng lãnh đạo sẽ có ý kiến với tình huống mở mồm vô ý vô tứ của cậu.



Khi Giản Thuận Bình nói lời cảm tạ thì đã kéo đến không ít ánh mắt, giọng điệu của hắn không thấp. Bây giờ hắn thay đổi chủ đề, hầu như những lời nói mỉa mai với Vương Tử Quân nhanh chóng tiến vào trong tai đám cán bộ lãnh đạo cấp sở ở nơi này.



Giản Thuận Bình này quá âm hiểm, bây giờ lời nói của Vương Tử Quân có thể sẽ được truyền vào tai tất cả lãnh đạo ở tỉnh Sơn Nam, nếu như không có gì quá ngạc nhiên thì người ta sẽ nói Vương Tử Quân là một kẻ không biết trời cao đất rộng.



"Sự việc còn chưa đến giai đoạn cuối cùng?"



Một vài vị cán bộ cấp sở nghe những lời của Giản Thuận Bình thì đã bắt đầu thấy hứng thú, bắt đầu khẽ bàn tán với người bên cạnh. Mà đám trưởng phòng cục trưởng kia cũng nhanh chóng mở miệng thêm mắm dặm muối để bàn tán về Vương Tử Quân.



- Đúng là không biết trời cao đất rộng, đây là quyết định của hội nghị văn phòng khối chính quyền tỉnh, thế mà hắn ta cũng dám cho ra lời nghi vấn, rõ ràng là loại cán bộ trẻ không đủ kinh nghiệm nhưng miệng lưỡi chẳng chịu thua ai.



- Đây là điển hình của loại cán bộ không sợ gió làm đau đầu lưỡi. Tên này dám lớn lối như vậy, theo tôi hấy thì không bao lâu nữa bí thư Lưu sẽ đến tổ chức họp ở tỉnh đoàn.



Có người khẽ cười nói.



- Trưởng phòng Giản, bí thư Lưu đã đi qua rồi, nhưng trên đời có rất nhiều chuyện khó ngờ, tôi cảm thấy cái gì chưa đi đến bước cuối cùng thì khó thể nào cho ra kết luận được. Dù sao thì trường nghề thanh niên và trung tâm hướng nghiệp vẫn còn chưa nằm trong tay của các anh, có phải không?
Trương lão gia tử nói rồi cầm lấy điện thoại gọi đi.



Vương Tử Quân nhìn Trương lão gia tử gọi điện thoại mà thở dài một hơi, dù là ở trước mặt Nhiếp Hạ Quân hay trước mặt Trương lão gia tử thì hắn đều có bộ dạng cực kỳ tự tin, nhưng nếu nói thật lòng thì hắn cũng rất lo lắng. Muốn hoàn thành sự việc lần này thì hắn phải mượn lực từ hai người, đồng thời cũng phải liên hệ hai bên với nhau.



Mặt trời dần hạ xuống phía tây, lúc này bầu trời trên bàn đá cũng đã vàng rực, Vương Tử Quân chợt sinh ra cảm giác cực kỳ chờ mong với ngày mai.



- Trưởng phòng Giản, đây là đoạn phim ngắn của đài truyền hình tỉnh đưa đến, ngài xem, nếu như không có vấn đề, tối mai đài truyền hình tỉnh sẽ phát chuyên mục này.



Phó chủ nhiệm văn phòng phụ trách tuyên truyền của phòng lao động thương binh xã hội cầm một chiếc đĩa CD trong tay rồi cười ha hả nói với Giản Thuận Bình.



Giản Thuận Bình trước nay rất xem trọng các chương trình tuyên truyền bằng truyền hình, bây giờ nó liên quan đến bản thân hắn, thế la hắn nhanh chóng nói với tên phó chủ nhiệm kia:



- Mở lên xem thế nào.



Tên phó chủ nhiệm đã sớm chuẩn bị đầu đĩa, thế là trên màn hình không xa xuất hiện hình ảnh của trưởng phòng Giản, hắn đang ngồi với khí thế siêu phàm trong một gian phòng để tiếp nhận những lời phỏng vấn của một phóng viên đài truyền hình.



- Trưởng phòng Giản, ngày hôm qua trường kỹ thuật công nghệ tỉnh Sơn Nam trực thuộc phòng lao động thương binh xã hội tỉnh đã được khai giảng và bắt đầu học tập, đây là một tin tức cực tốt với các công nhân thanh niên đang thất nghiệp. Lúc này tôi muốn hỏi trưởng phòng Giản về một vấn đề mà mọi người đang rất quan tâm, đó là phòng lao động thương binh xã hội tỉnh sau này sẽ dùng biện pháp gì để đẩy mạnh công tác đào tạo và hướng nghiệp cho công nhân thanh niên?



Giọng điệu của người đẹp dẫn chương trình thật sự rất dịu dàng uyển chuyển, bàn tay thon thả giữ chặt lấy micro, nói xong lại đưa micro đến bên miệng Giản Thuận Bình.



Lúc micro được đưa qua thì ánh mắt của Giản Thuận Bình có hơi ngưng tụ, tình huống này xảy ra trong nháy mắt, ngoài Giản Thuận Bình thì người khác căn bản không thể nhận ra chút biểu hiện kinh ngạc của chính hắn.



Bàn tay của nữ phong viên thật sự là trơn bóng trắng ngần như sứ, vị trưởng phòng Giản tiếp nhận phỏng vấn cũng biết rõ bàn tay này càng xinh đẹp hơn so với hình ảnh trên tivi. Hắn ngây ngốc trong khoảnh khắc cũng vì bàn tay xinh đẹp của nàng.



- Đào tạo và hướng nghiệp luôn là công tác của phòng lao động thương binh xã hội chúng tôi, mục đích của việc mở các lớp đào tạo cho công nhân thanh niên lần này cũng là vì cố gắng cho bọn họ một kỹ năng, cho bọn họ một nghề. Cổ nhân có nói nhất nghệ tinh nhất thân vinh, gia tài bạc triệu không bằng trên tay có nghề, bây giờ chúng tôi muốn thông qua công tác đào tạo để dạy nghề cho công nhân thanh niên, để cho bọn họ có thể nhanh chóng tìm được công tác... Tôi tin tưởng thông qua sự cộng đồng cố gắng của chính quyền và xã hội, công tác đào tạo và hướng nghiệp ở tỉnh Sơn Nam sẽ ngày càng tốt, chúng ta sẽ cùng nhau cố gắng để có càng nhiều công nhân sinh viên có việc làm.



Khi Giản Thuận Bình đang vung tay lên tiếng với giọng điệu cực kỳ khí thế thì đoạn phim dừng lại, hình ảnh cuối cùng là gương mặt đầy tự tin và khí thế của Giản Thuận Bình.



- Trưởng phòng Giản, anh xem còn có gì không hài lòng không?



Phó chủ nhiệm nhìn gương mặt với nụ cười tươi rói của Giản Thuận Bình, hắn thầm thở dài một hơi rồi khẽ nói.



- Thành Dân, đoạn phim làm rất tốt, xem ra ban tuyên truyền của các anh đã bỏ ra nhiều tâm tư, đã khổ cực, nhưng vì sao ngày mai mới phát?



Giản Thuận Bình khẽ hít vào một hơi thuốc rồi cười ha hả nói.



Ý tứ của lãnh đạo chính là thánh chỉ, vị phó chủ nhiệm lúc này đang cố gắng sắp xếp lời hay ý đẹp để làm vừa lòng lãnh đạo, bây giờ nghe thấy Giản Thuận Bình lên tiếng thì nói ngay:



- Trưởng phòng Giản, đài truyền hình cũng có quy củ riêng, mà hôm nay không thể phát tiết mục của anh được.



Giản Thuận Bình nhíu mày, hắn dùng tay vuốt mái tóc bóng loáng của mình, lại nói:



- Không phải thứ gì cũng có thể thay đổi sao? Anh đi bàn với bọn họ, nói rằng hôm nay phải phát.



"Trưởng phòng Giản hôm nay làm sao vây? Sao lại muốn phát ngay hôm nay?"



Vị phó chủ nhiệm cảm thấy cực kỳ nghi vấn, nhưng hắn cũng không dám hỏi lại. Khốn nổi hắn cũng không có khả năng để giải quyết yêu cầu này của lãnh đạo.



- Trưởng phòng Giản, anh thật sự là khí thế ngút trời, anh xem hình ảnh kìa, đó không phải là tiêu chuẩn của cán bộ cấp chính bộ sao?



Thư ký nhẹ nhàng đưa hai ly trà đến, khi thấy hình cảnh vung tay chỉ tứ phương của trưởng phòng Giản trên tivi, hắn vừa đặt trà trước mặt lãnh đạo vừa cười ha hả góp vui.



Giản Thuận Bình tuy quyền thế không nhỏ nhưng bây giờ chỉ là cấp giám đốc sở mà thôi, nếu nói muốn lên cấp chính bộ thì còn một đoạn đường rất dài. Nhưng thư ký nói như vậy thì hắn lại rất vui, dù sao thì hắn cũng rất hy vọng với cấp chính bộ.



- Hà Minh Xương anh cái gì cũng hay, nhưng không hay ở chỗ chỉ biết nói tốt, cái gì mà tiêu chuẩn cấp chính bộ, tiểu tử cậu có thể đánh giá được sao?



Giản Thuận Bình dù là lên tiếng phê bình thế nhưng nụ cười trên mặt lại khó thể nào che giấu được.



Thư ký được gọi là Hà Minh Xương cười nói:



- Trưởng phòng, tôi đây là nói lời thật lòng, nếu anh nói đó là lời nịnh hót thì ngài có thể hỏi chủ nhiệm Ngô xem tôi có nói đúng không. Chủ nhiệm Ngô là người được xưng tụng là thành thật nhất phòng lao động thương binh xã hội chúng ta, lời của anh ấy là không bao giờ sai.



Hà Minh Xương vừa nói vừa nhìn sang chủ nhiệm Ngô.



Chủ nhiệm Ngô thật sự rất bội phục bản lĩnh vuốt mông ngựa của Hà Minh Xương, hắn cũng vội vàng lên tiếng góp vui:



- Trưởng phòng Giản, thư ký Hà không phải là nịnh hót anh, không những anh ấy thấy như vậy, thậm chí là tất cả cán bộ phòng lao động thương binh xã hội cũng đều là như thế. Nói chung là ai cũng cảm thấy ngài thật sự có tiêu chuẩn của cấp chính bộ, có tương lai tiến lên chính bộ.



- Hai người các anh đúng là...



Giản Thuận Bình chỉ tay về phía hai người Hà Minh Xương, bộ dạng chỉ hận rèn sắt không thành thép nhưng nụ cười trên miệng lại khó thể nào che giấu được.



Hà Minh Xương và Ngô Thành Dân nhìn nụ cười trên mặt Giản Thuận Bình, hai người biết rõ mình đã nịnh hót lãnh đạo thành công, vì nụ cười của lãnh đạo thật sự quá sảng khoái.



Giản Thuận Bình lại rất hưởng thụ lời nịnh hót của hai tên thuộc hạ, tuy hắn biết nó không thể nào là sự thật nhưng vẫn cả thấy không thể nói mình không có khả năng đi đến cấp chính bộ. Bây giờ mình đã công tác ở phòng lao động thương binh xã hội tỉnh được sáu năm, chỉ thiếu thành tích mà thôi, nếu như hắn có thể làm ra thành tích, như vậy sẽ có hy vọng tiến lên làm phó chủ tịch tỉnh.



Giản Thuận Bình nghĩ đến vị trí phó chủ tịch tỉnh mà trong lòng nóng lên hôi hổi, ánh mắt nhìn lên, đúng lúc thấy đồng hồ treo tường, đã thấy đồng hồ chỉ chín giờ.



Chín giờ, hội nghị thường ủy đã mở trước đó hơn một giờ, biết đâu bây giờ đã thông qua quyết nghị sát nhập trường nghề thanh niên vào phòng lao động thương binh xã hội tỉnh? Nếu quyết nghị được thông qua, như vậy sẽ đến thời đại của mình.



Thật sự không khác biệt so với suy nghĩ của Giản Thuận Bình, vào lúc chín giờ thì hội nghị thường ủy đã thông qua quyết nghị sát nhập trương tùng niên vào cho phòng lao động thương binh xã hội tỉnh, không có ai phản đối điều này. Sau khi chủ tịch tỉnh Tề Chính Hồng nói ra quyết nghị của văn phòng khối chính quyền tỉnh, ngoài một hai người không hiểu rõ tình huống, căn bản không một ai lên tiếng.