Bí Thư Trùng Sinh
Chương 404 : Cộng khổ không bằng đồng cam
Ngày đăng: 02:17 19/04/20
Ngô Thành Dân nhìn về phía trưởng phòng Giản Thuận Bình, cảm thấy lãnh đạo của mình vừa rồi ngồi như núi, bây giờ cơ thể đã nghiêng ngã hơn phân nửa, gương mặt đầy uy nghiêm đã có biểu hiện mệt mỏi không chịu nổi.
- Trưởng phòng Giản, đã xảy ra chuyện gì?
Lúc này điện thoại đã rời xa lỗ tai Giản Thuận Bình, chỉ còn vang lên những âm thanh tút tút, thế nhưng hắn vẫn chưa phát giác, vẫn nhìn về phía trước bằng ánh mắt thất thần.
- Sao có thể, sao có thể như vậy?
Giản Thuận Bình vô lực nghiêng đầu đi chỗ khác, hắn nhìn thoáng qua Ngô Thành Dân, sau đó lẩm bẩm nói.
- Trưởng phòng Giản, anh làm sao vậy? Có phải có gì không khỏe không? Nếu không tôi gọi xe cho ngài?
Ngô Thành Dân giữ lấy người Giản Thuận Bình, hắn dùng giọng ân cần nói.
- Tôi không sao, Thành Dân, anh nói xem, điều này sao có thể, điều này sao có thể?
Giản Thuận Bình kéo tay của Ngô Thành Dân giống như bắt được cỏ cây cứu mạng, hắn dùng giọng không cam lòng nói với Ngô Thành Dân.
Ngô Thành Dân nhìn bộ dạng của Giản Thuận Bình, hắn vội vàng nghiêng đón:
- Trưởng phòng Giản, có phải là hội nghị thường ủy đã không thông qua đề nghị của chúng ta? Tôi cảm thấy nếu là như vậy thì nói không chừng cũng là...
- Không, được thông qua! Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
- Âu Dương, không cần cảm tạ tôi, cô có năng lực công tác, thế cho nên ánh mắt của lãnh đạo và nhân dân đều sáng như tuyết, đều thấy rõ ràng. Tôi cũng chỉ là thuận thế mà làm, trọng trách này là do chị đến gánh, cũng hoàn toàn xứng đáng. Nhưng chúng ta đóng cửa nói thật với nhau, nói thật thì ngay cả tôi cũng không ngờ sự việc lại như vậy, không ngờ thể diện của cô lại rất lớn, ngay cả vị chính ủy phân khu trước nay thường xuyên bỏ quyền lên tiếng ở hội nghị thường ủy cũng lên tiếng giúp đỡ cô. Nếu không thì cô cảm thấy Giản Thuận Bình sẽ đơn giản và sảng khoái tiến vào đảm nhiệm vị trí chủ tịch ban tôn giáo của hội đồng nhân dân tỉnh sao?
Chính ủy phân khu là ai thì Âu Dương Dương biết rất rõ, nhưng nàng nghe xong những lời của Hứa Tiền Giang thì lại không khỏi ngây cả người. Nếu nói nàng có chút quen biết với vị chính ủy kia thì không sai, nhưng hai người chỉ là gặp mặt chào hời hợt mà thôi, căn bản không có giao tình. Nhưng thái độ của chính ủy lại rất rõ ràng: Đó là kiên định giúp đỡ Âu Dương Dương, sao đối phương lại làm như vậy?
- Lão lãnh đạo, ngài...
Âu Dương Dương nhìn thoáng qua Hứa Tiền Giang, nàng định nói có phải lãnh đạo nói giỡn hay không, nhưng nghĩ đến thân phận của Hứa Tiền Giang, nàng lại nuốt những lời này xuống.
Hứa Tiền Giang là một trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, lão tất nhiên sẽ rất mẫn cảm, hơn nữa lại có nhiều hiểu biết về Âu Dương Dương. Lão thầm nghĩ, đừng nói là Âu Dương Dương có hoạt động, nếu nàng không hoạt động thì rốt cuộc là ai nói vị chính ủy kia ra tay?
Nhiếp Hạ Quân, Lưu Truyền Thụy, hay là...Một loạt ý nghĩ lóe lên trong đầu của Ltg., nhưng những ý nghĩ này nhanh chóng bị lão chối bỏ. Nếu nói theo giao tình thì vị chủ tịch Hào Nhất Phong hình như có quan hệ gần với chính ủy phân khu hơn đám người kia.
- Tôi cái gì? Âu Dương này, cô cũng không biết là vì sao thì cũng đừng nghĩ nhiều, coi như cô hồng phúc tề thiên, trong lúc tối tăm được cao nhân tương trợ.
Hứa Tiền Giang cũng không muốn cứ mãi dây dưa ở vấn đề này, lão khẽ phất tay vừa cười vừa nói.
Có cao nhân tương trợ? Một câu nói vô tâm của Hứa Tiền Giang rơi vào trong tai của Âu Dương Dương lại làm cho nàng run lên mạnh mẽ. Lúc này hình bóng quen thuộc của Vương Tử Quân chợt xuất hiện trong lòng nàng.
Là hắn sao?
Âu Dương Dương thật sự không thể tin, vì sự việc này quá lớn, lớn đến mức với cấp bậc của Vương Tử Quân thì cản bản không thể xen vào. Nhưng trực giác lại nói cho nàng biết, chuyện này đột nhiên nghịch chuyển, đột nhiên nổi gió bão giữa đất bằng làm cho người ta thật sự chấn động chắc chắn có liên quan mật thiết đến tên cán bộ trẻ tuổi không tầm thường kia.