Bí Thư Trùng Sinh
Chương 408 : Ngôn ngữ như đao khuấy động phong vân
Ngày đăng: 02:17 19/04/20
- Bí thư Tôn, ngài cũng đừng nên nản chí, ngài cũng có ưu thế. Ngài là cán bộ công tác trong tỉnh đoàn nhiều năm, tiến lên làm bí thư tỉnh đoàn cũng không có vấn đề gì cả. Hơn nữa nếu ngài tiến lên làm bí thư tỉnh đoàn, thật sự rất có lợi cho quá trình triển khai mở rộng công tác của tỉnh đoàn.
Vương Tử Quân vừa rót một ly trà cho Tôn Trạch Hồng vừa cười nói.
- Bí thư Vương, lời này của anh thật sự nói đến tâm khảm tôi, nếu lãnh đạo cũng được như anh thì nào còn chuyện gì để nói? Nhưng Lâm Mộc Dương cũng không phải hạng vừa, nghe nói công tác rất tốt, từng nhiều lần được lãnh đạo khối chính quyền tán thưởng.
Tôn Trạch Hồng đưa mắt nhìn Vương Tử Quân, hắn càng cảm thấy Vương Tử Quân rất thuận mắt, càng nói thì càng xâm nhập hơn.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng của Tôn Trạch Hồng, trong lòng thầm nghĩ đã đến lúc, thế là cười nói:
- Bí thư Tôn, bây giờ tỉnh đoàn chúng ta nhờ cậy vào anh, anh cũng không thể lùi bước vào thời điểm này. Nếu Lâm Mộc Dương đã được lãnh đạo khối chính quyền coi trọng, tình huống bên trong không ai hiểu rõ, hơn nữa tỉnh ủy cũng không phải là nhà của một người, lãnh đạo mắt sáng như tuyết sẽ phân biệt rõ ràng. Hơn nữa tôi cũng không tin Lâm Mộc Dương là thánh nhân, cũng không phạm sai lầm. Tôi nghe người ta nói cũng có nhiều đơn thư tố cáo phòng tài chính được gửi đến ủy ban kỷ luật tỉnh ủy.
Hai mắt Tôn Trạch Hồng chợt sáng ngời, hắn chợt cảm thấy một câu nói vô tâm của Vương Tử Quân đã nói đến tâm khảm mình. Lâm Mộc Dương là một đối thủ hùng mạnh, nhưng chỉ cần mình đánh ngã đối phương, đối phương sẽ chẳng còn là gì.
- Đúng, tôi cũng không tin như vậy. Bí thư Vương, chúng ta nên cùng nhau cố gắng, tôi luôn tin tưởng vào ngày mai tươi sáng.
Tôn Trạch Hồng cười ha hả bắt chặt bàn tay của Vương Tử Quân, hắn dùng giọng thỏa mãn nói.
Vương Tử Quân nhìn hình bóng bỏ đi vội vàng của Tôn Trạch Hồng, hắn nở nụ cười, sau đó thu dọn trà trên bàn. Tuy hắn đã cho Tôn Trạch Hồng một lời đề nghị không quá tốt, chưa biết có ý nghĩa gì không, nhưng muốn quấy động mây gió sẽ không là vấn đề.
Sau khi biết được tin tức Lâm Mộc Dương có xuất thân là kinh tế của Dương Độ Lục thì Vương Tử Quân cảm thấy dù thế nào cũng không cho đối phương đến công tác ở tỉnh đoàn. Tuy hắn không sợ tranh chấp với Lâm Mộc Dương, thế nhưng dưới tình huống có thể bớt đi một chuyện, hắn tình nguyện bớt đi một chuyện cho đỡ phiền.
Vương Tử Quân tiễn chân Tôn Trạch Hồng chưa được bao lâu thì Hoắc Tương Nhiễm đi vào phòng. Nếu so với bộ dạng thỏa thuê mãn nguyện trước đó thì lúc này Hoắc Tương Nhiễm nhìn có vẻ khá chán nản, nếu so với Tôn Trạch Hồng thì hắn đến chủ yếu là kể khổ với Vương Tử Quân.
- Bí thư Tử Quân, anh nói xem như vậy là có chuyện gì? Một người ngoài nhưng lại muốn đến làm lãnh đạo tỉnh đoàn, đúng là con bà nó không hay.
Hoắc Tương Nhiễm không che giấu sự phẫn nộ của mình, hắn trầm giọng mắng.
Vương Tử Quân hiểu rõ vì sao Hoắc Tương Nhiễm lại nổi giận như vậy. Trong hội nghị ban ngành thì Hoắc Tương Nhiễm là người sắp xếp cuối ùng, tuy trước nay có bố vợ giúp đỡ nhưng hắn biết hy vọng của mình là không lớn. Đặc biệt là bây giờ có một Lâm Mộc Dương xuất hiện, càng làm cho hắn cảm thấy uể oải.
- Chuyện này tôi biết rõ, vừa rồi bí thư Tôn đã đến oán trách với tôi về vấn đề này, còn nói tôi nên phản ứng lên cho tỉnh ủy. Tôi cảm thấy các anh đều đã được đề cử, nếu đi phản ánh cũng không phù hợp, vì vậy mới phải xem xét.
Vương Tử Quân cười nhìn Hoắc Tương Nhiễm rồi khẽ nói.
Hoắc Tương Nhiễm chợt sững sờ, sau đó hắn há miệng, cuối cùng nói:
- Như vậy cũng tốt! Mà này bí thư Vương, bây giờ rất thích hợp phản ứng vấn đề với lãnh đạo, mà người thích hợp nhất chỉ có thể là anh. Nếu tôi đi thì thật sự sẽ có vấn đề, tôi nói gì cũng không thể nào có lực bằng anh nói ra được.
- Điều này tôi hiểu.
Vương Tử Quân rót trà cho Hoắc Tương Nhiễm rồi nói tiếp:
- Nhưng chỉ sợ phản ánh cũng không có tác dụng gì.
Lời nói của Vương Tử Quân thật sự làm cho Hoắc Tương Nhiễm xúc động, chút hưng phấn của hắn vừa mới có chợt tan biến sạch sẽ. Hắn biết rất rõ, loại sự việc thế này dù là phản ánh đến lãnh đạo thì cũng không giải quyết được gì. Dù sao cũng không có người nào, không có bất kỳ vị lãnh đạo nào tình nguyện để cho cấp dưới ảnh hưởng đến quyền lợi của mình.
- Vậy phải làm thế nào?
Hoắc Tương Nhiễm hít vào một hơi thuốc, trên mặt là vẻ khó xử.
Vương Tử Quân cũng đốt thuốc, hắn hít vào một hơi thậ sâu rồi nói:
- Nghe nói bây giờ lãnh đạo phiền nhất không phải là tố cáo, chính là những người chạy quan có quan, anh nói xem, Lâm Mộc Dương không phải là thế sao?
"Chạy quan có quan?"
Hai mắt Hoắc Tương Nhiễm chợt sáng ngời, hắn hít vào hai hơi thuốc thật sâu, sau đó dùng giọng khẳng định nói:
- Tôi cảm thấy hắn ta nhất định là người như vậy.
Vương Tử Quân và Hoắc Tương Nhiễm ngẩng đầu lên, sau đó đều cười rất ăn ý, cũng không tiếp tục bàn về đề tài này. Nhưng trong lòng đối phương đang nghĩ gì thì bọn họ hiểu rất rõ.
Hoắc Tương Nhiễm ngồi lại không bao lâu thì bỏ đi, sau khi Hoắc Tương Nhiễm đi thì Kim Duệ Hằng lại đến gõ cửa:
- Bí thư Vương, vừa rồi bí thư Tôn gọi điện thoại đến, nói hôm nay anh ấy không tham gia hội nghị đoàn ở trường đại học Sơn Viên, mong anh đi giúp.
- Vào lúc nào?
Vài ngày nay Vương Tử Quân đã gặp qua nhiều tình huống thế này, đám người Tôn Trạch Hồng chỉ lo nhìn chằm chằm vào vị trí bí thư tỉnh đoàn, cũng không có thời gian làm những chuyện gì khác. Dù bây giờ có hội nghị thì bọn họ cũng chỉ có thể đẩy sang cho người khác mà thôi.
Kim Duệ Hằng nhìn đồng hồ treo tường trong phòng Vương Tử Quân, hắn dùng giọng xấu hổ nói:
- Bí thư Vương, có lẽ là mười giờ...
Mười giờ? Bây giờ đã hơn chín giờ rồi. Vương Tử Quân cũng không thể không nể mặt chi đoàn của trường đại học Sơn Viên, thế là hắn khua tay nói:
- Anh Kim, anh thông báo Thái Thần Bân chuẩn bị xe, hai người chúng ta cùng đi.
- Vâng.
Kim Duệ Hằng rất tình nguyện đi ra ngoài tham gia họp hoặc hội nghị thế này, vì nó không những đại biểu cho bữa trưa có thể ăn ngon, nếu không có gì ngoài ý muốn sẽ nhận được chút quà biếu của đơn vị, hơn nữa đi theo sau bí thư Vương Tử Quân cũng là hắn tình nguyện.
Năm phút sau Vương Tử Quân đã an vị trên chiếc xe Santana của mình, tuy xe của Âu Dương Dương vẫn đặt trong sân nhưng hắn sẽ không động vào. Mười giờ có thể nói là thời điểm xe cộ ra vào cổng khu văn phòng khối chính quyền và tỉnh ủy rất đông, những lúc này thì xe của các đơn vị xếp hàng như chờ phà sang sông. Nếu so sánh với những chiếc xe rất có cấp bậc kia, chiếc Santana của Vương Tử Quân có vẻ hơi thấp kém.
- Bí thư Vương, anh nhìn chiếc xe kia xem, nghe nói giá hơn cả triệu.
Kim Duệ Hằng ngồi hàng ghế trước, hắn chỉ về phía một chiếc Mercedes Benz đang chạy trước mặt không xa rồi dùng giọng hâm mộ nói.
Vương Tử Quân trước nay cũng không quá thích thú với xe cộ, khi kết hôn thì Tần Hồng Cẩm có cho hắn một chiếc xe, nhưng sau khi kết hôn thì hắn cũng không động vào.
Thấy Vương Tử Quân khẽ gật đầu thì Kim Duệ Hằng lập tức hấp háy mắt nói:
- Bí thư Vương, nhắc đến chuyện dùng xe thì bây giờ người ta đã bắt đầu ganh đua so sánh. Ví dụ như chuyện kết hôn, trước kia kết hôn có một chiếc Santana làm xe hoa thì quá tốt rồi, bây giờ thì anh xem còn ai dùng Santana nữa chứ? Bình thường cũng phải là Audi, sợ rằng ngay cả Audi cũng còn chê nữa là.
- Hôm nay là sinh nhật của bố em, mẹ gọi điện thoại đến, nói chúng ta về nhà dùng cơm.
Người phụ nữ ở đầu dây bên kia chợt vội vàng nói.
Lâm Mộc Dương lúc này cau mày nói:
- Tối nay anh còn có hội nghị, em xem thế này có được không, em mua một cái bánh sinh nhật về, nói anh chúc bố sinh nhật vui vẻ, chờ anh hết bận sẽ bổ sung sau.
Khi nghe Lâm Mộc Dương nói lời từ chối thì bên kia cũng không tiếp tục có âm thanh nào khác, nhưng Lâm Mộc Dương nhìn vào trạng thái điện thoại và biết bên kia vẫn chưa cúp máy. Khi không thấy âm thanh nào khác vang lên, trên mặt hắn chợt xuất hiện vẻ mất kiên nhẫn, khóe môi xuất hiện nụ cười lạnh, hắn trực tiếp cắt điện thoại.
- Trưởng phòng Lâm, từ khi anh đi đến phòng tài chính tỉnh, anh em chúng ta thật sự ít khi có cơ hội gặp mặt nhau. Nhưng may quá, hôm nay anh quay về, coi như tôi phải chúc mừng anh mới được.
Khi Lâm Mộc Dương đang trầm ngâm thì một tên cán bộ hơn ba mươi tuổi đã cười tươi hớn hở chạy đến, sau đó nhanh chóng lên tiếng nói với Lâm Mộc Dương.
- Anh Hào, tôi có gì hay mà chúc mừng? Anh muốn ép tôi mời khách thì cứ nói thẳng, không cần phải bày biện lý do che giấu như vậy.
Lâm Mộc Dương cười ha hả nhìn anh Hào rồi khẽ nói.
- Trưởng phòng Lâm, bí thư Lâm, bây giờ trong văn phòng này đã lan truyền tin tức về anh, anh cảm thấy còn có thể che giấu chúng tôi được sao?
Anh Hào vừa đưa thuốc cho Lâm Mộc Dương vừa cười hớn hở nói.
- Tổ chức còn chưa gọi đến nói chuyện, cũng không dám nói như vậy.
Lâm Mộc Dương hít vào một hơi thuốc, sau đó dùng giọng khiêm tốn mà mang theo chút ngạo nghễ nói.
...
- Bí thư Vương, anh có bận gì không?
Tôn Trạch Hồng cười ha hả đi đến phòng làm việc của Vương Tử Quân, trên gương mặt béo tốt là nụ cười sáng lạn.
Khi thấy Tôn Trạch Hồng thì Vương Tử Quân vội vàng đứng lên nói;
- Bí thư Tôn, mời anh ngồi, mời ngồi.
- Bí thư Vương, chuyện ngày hôm qua xem như làm phiền anh, tôi thật sự là có việc gấp không đi được, đợi đến khi xong chuyện kia, tôi nhất định sẽ mời anh uống vài ly.
Tôn Trạch Hồng ngồi xuống chiếc ghế sa lông đối diện với Vương Tử Quân, sau đó ném cho Vương Tử Quân một điếu thuốc.
Vương Tử Quân châm lửa rồi hít vào một hơi, hắn lúc này mới nói:
- Bí thư Tôn, tôi thấy anh hôm qua căn bản không phải là quá bận rộn, anh hoàn toàn là không muốn đi. Trước kia thì tôi không biết, nhưng bây giờ, bây giờ đi mới biết đám giáo sư lãnh đạo bên trường đại học Sơn Viên thật sự rất có khí độ, tôi thiếu chút nữa cũng khó thể nào chủ trì được.
Tôn Trạch Hồng nghe thấy Vương Tử Quân oán trách thì cười ha hả nói:
- Bí thư Vương, người ta thật sự rất nhiệt tình, ai bảo vị bí thư trẻ tuổi nhất của tỉnh đoàn chúng ta xuống kiểm tra chỉ đạo công tác, bọn họ tất nhiên phải chiêu đãi cho thật tốt.
Hai người nói chuyện phiếm hai câu, sau đó Tôn Trạch Hồng nhìn thoáng qua tờ nhật báo Sơn Nam giấu rất kỹ trên mặt bàn làm việc của Vương Tử Quân, gương mặt có mang theo một nụ cười thần bí:
- Tôi có chút việc, cũng không quấy rầy bí thư Vương đọc báo chí.
Sau khi tiễn Tôn Trạch Hồng ra khỏi phòng thì Vương Tử Quân lại quay về ngồi xuống bên cạnh bàn làm việc, lúc này hắn cũng không xem xét văn kiện, lại mở báo ra xem. Trang thứ nhất của nhật báo Sơn Nam chính là hành tung của các vị lãnh đạo tỉnh và các sự kiện quan trọng, hắn xem xét rất chăm chú, sau đó lật sang trang hai.
"Sắp xếp theo đúng khoa học, công tác nghiêm khắc, toàn tâm toàn ý phục vụ đại cục phát triển kinh tế tỉnh nhà!, tác giả phó phòng tài chính Lâm Mộc Dương!"
Bài viết này chiếm hơn một nửa trang báo thứ hai, tác giả của bài viết có thể nói là mất rất nhiều công phu. Vương Tử Quân cẩn thận xem xét, nhưng khi hắn xem đến chữ cuối cùng, cũng căn bản không phát hiện trong đó có bất kỳ điều gì sai lầm.
Khác biệt là bài viết này thật sự đều là các câu văn ca tụng công đức của Lâm Mộc Dương.
Bài viết này của Lâm Mộc Dương rất hay, không đúng, nếu là như vậy thì Tôn Trạch Hồng sẽ không chạy đến đây nhắc nhở mình đọc nó. Trong đầu Vương Tử Quân lóe lên ý nghĩ như vậy, thế là hắn lại mở ra xem.
Nhưng Vương Tử Quân lại đau đầu vì dù xem ba lượt thì hắn vẫn thấy bài viết không chút tì vết. Hắn nghĩ đến biểu hiện thần bí của Tôn Trạch Hồng, hắn thầm nghĩ hay là trong đầu bí thư Tôn có vấn đề, hoặc là đối phương đi theo đường hiệp nghị với Lâm Mộc Dương?
- Bí thư Vương, có bận rộn gì không?
Khi Vương Tử Quân đang trầm ngâm thì Kim Duệ Hằng đi vào, khi thấy bí thư Vương đang xem báo thì hắn nói:
- Bí thư Vương, anh đang đọc báo à?
Vương Tử Quân dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn thoáng qua Kim Duệ Hằng, hắn không mở miệng, nhưng Kim Duệ Hằng lại nói:
- Bí thư Vương, bây giờ có một vài người vì chút hào quang trên mặt mình mà lấy cả những thứ không phải của mình để dán lên mặt. Cũng không có vấn đề gì cả, nhưng có những thứ nên dán, có những thứ không nên. Ví dụ như bài viết này, không hiểu đám nhân viên công tác của phòng tài chính nghĩ thế nào mà lại đem đăng báo, sao chép ai khác thì không có vấn đề, lại sao chép của chủ tịch Lý, đúng là quá xấu hổ.
- Sao? Còn có chuyện này à? Anh nói tôi xem.
Vương Tử Quân nghe Kim Duệ Hằng nói như vậy thì lập tức hiểu được một chút, hắn đưa tơ báo cho Kim Duệ Hằng, sau đó trầm giọng nói.
Kim Duệ Hằng biết rõ Vương Tử Quân có chút xích mích với Lâm Mộc Dương, hắn đến nơi này cũng chỉ vì muốn báo tin cho Vương Tử Quân, muốn nối liền quan hệ với lãnh đạo. Thế là hắn nhận lấy tờ báo trong tay Vương Tử Quân, chỉ vào một đoạn văn rồi khẽ lên tiếng nói rõ vấn đề.
Vương Tử Quân nghe mà vẻ mặt không chút thay đổi, thế nhưng trong lòng lại có chút cảm phục Tôn Trạch Hồng. Hắn thầm nghĩ Tôn Trạch Hồng quả nhiên là nhân tài khó lường ở phương diện này, mình chỉ nói vài ba câu chỉ điểm thế là đối phương nghe một hiểu ba, cũng không biết lúc này Lâm Mộc Dương đang có cảm giác gì.
Phòng làm việc của Lâm Mộc Dương thật sự tốt hơn của Vương Tử Quân rất nhiều, phòng tài chính dù sao cũng là đơn vị được cung phụng như thần tài, tất nhiên bọn họ sẽ không để cho khu văn phòng của mình thua kém người khác. Đây là một khu nhà mười hai tầng nhìn qua cực kỳ hùng vĩ đồ sộ, bên trong lắp đặt thiết bị xa hoa và cao quý.
Lâm Mộc Dương là một vị phó phòng có quyền lực rất lớn ở phòng tài chính tỉnh, phòng làm việc của hắn cách phòng của trưởng phòng không quá xa. Trong phòng làm việc của hắn thật sự có đầy đủ mọi thứ, có vài bồn hoa được đưa đến từ phương nam càng làm cho phòng làm việc nghiêm túc có thêm vài phần bừng bừng sức sống.
Lâm Mộc Dương là chủ nhân của gian phòng, hắn là người rất siêng năng công tác, tất nhiên điều này sẽ ảnh hưởng đến bầu không khí của phòng làm việc. Giống như những chậu hoa cũng biết được chủ nhân của chúng đang vui, thế là chỉ trong một đêm đã nở bừng bừng đẹp đẽ. Nguồn tại http://Truyện FULL
- Trưởng phòng Lâm, anh xem, đã nói có chuyện vui mà anh cứ mãi che giấu. Anh xem, những chậu hoa này bốn năm tháng mới nở một lần, bây giờ lại nở tưng bừng như vậy rồi.
Chủ nhiệm văn phòng Ngải Vu Gia của phòng tài chính tỉnh lắc hông đi vào trong phòng làm việc của Lâm Mộc Dương, vừa nhìn thấy Lâm Mộc Dương đứng bên những chậu hoa thì nở nụ cười dùng giọng nịnh hót nói.