Bí Thư Trùng Sinh
Chương 418 : Đừng nhìn vào quảng cáo, hãy nhìn hiệu quả điều trị
Ngày đăng: 02:17 19/04/20
- Chị Hồng Cẩm bây giờ thế nào?
Tuy những trò thế này không che giấu được người hữu tâm, thế nhưng mỗi khi Vương Tử Quân nhắc đến Tần Hồng Cẩm thì cũng không quên bỏ vào đó một chữ chị.
- Lúc này còn đang bị giam giữ, nhưng cũng không có vấn đề gì.
Tần Trung Hòa nói đến đây thì trên mặt có chút xấu hổ, dù sao bây giờ Tần Hồng Cẩm còn bị giam, điều này thật sự làm hắn mất mặt.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn cười cười nói:
- Triệu Bình Xuyên là con trai của Triệu Tứ Quân sao?
- À, tôi đã từng tìm đến người này, chính hắn cũng đã thừa nhận.
Tần Trung Hòa trầm ngâm một chút rồi nói:
- Nhưng hắn cũng không nói rõ mục đích của mình, chỉ là cảnh cáo tôi không được nhúng tay vào vụ này.
Trong các cấp lãnh đạo ở thành phố Việt Thị, dù Tần Trung Hòa là phó chủ tịch thành phố, thế nhưng lại chưa tiến vào ban ngành thường ủy. Bí thư thành phố Việt Thị chính là Triệu Tứ Quân, người này chẳng những có quyền uy tuyệt đối, hơn nữa cũng là người cường thế trong tỉnh, tất cả đã đủ cho hắn ép đám quan viên ở Việt Thị phải khép nép làm theo ý mình.
Vương Tử Quân vừa đến đã cẩn thận quan sát Tần Trung Hòa, tuy đối phương có biểu hiện cực kỳ chân thành, thế nhưng hắn vẫn căn cứ vào những lời nói gần nói xa của đối phương để hiểu rõ một vấn đề: Trên sự kiện này Tần Trung Hòa căn bản không thể nào vật lộn đọ sức với Triệu gia được.
Con người đều vì mình là chính, sẽ không có khả năng vì người khác mà ném ra tất cả lực lượng của mình rồi bị ép chết. Vương Tử Quân cũng không cảm thấy bất ngờ với thái độ khăng khăng giữ mình của Tần Trung Hòa, tuy hai nhà có giao tình, thế nhưng đến thế hệ của bọn họ thì tình cảm đó đã nhạt như nước ốc rồi.
Vương Tử Quân dù có chút căm tức nhưng biểu hiện vẫn rất bình thường, không phát tác. Hắn trầm ngâm giây lát, sau đó cười nói với Tần Trung Hòa:
- Chú Tần, ngài có thể sắp xếp cho cháu gặp mặt Triệu Bình Xuyên một lần không? Hai bên gặp mặt cùng bàn chuyện.
Tần Trung Hòa tất nhiên biết rõ Triệu Bình Xuyên có ý gì, nhưng chẳng qua là hắn cảm thấy xấu hổ khi nói ra mà thôi. Lúc này nghe nói Vương Tử Quân muốn gặp Triệu Bình Xuyên để trực tiếp thương lượng, thế là hắn tỏ ra cực kỳ vui mừng.
- Được, tôi sẽ liên lạc với hắn ta.
Tần Trung Hòa đồng ý một tiếng rồi lấy điện thoại ra.
Nửa giờ sau Vương Tử Quân đã cùng Triệu Bình Xuyên ngồi trong một căn biệt thự xa hoa. Triệu Bình Xuyên đón chào Vương Tử Quân với vẻ mặt tươi cười, hắn cầm chai rượu đỏ trong tay rồi dùng giọng ưu nhã nói:
- Đây là sản phẩm cực kỳ quý giá mà anh Tiền mua từ nước ngoài, cậu Vương, cậu là khách đến từ phương xa, coi như chúng ta uống vài ly làm quen.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn nâng ly cụng với Triệu Bình Xuyên, sau khi uống một ngụm mới nói:
- Rượu ngon, nhưng bây giờ tôi lại không có tâm tình gì. Anh Triệu, tuy tôi chưa từng quản lý tập đoàn Quân Thành, thế nhưng có một vấn đề mà tôi có thể đảm bảo, chính là tập đoàn Quân Thành của tôi sẽ không cần giở chút thủ đoạn trốn thuế như vậy làm gì. Tôi thấy anh cũng là người sảng khoái, chúng ta là người sáng mắt không nói tiếng lóng, mong anh Triệu nói rõ vấn đề.
Triệu Bình Xuyên vung vẫy ly rượu với bộ dạng ngoài cười trong không nói:
- Tốt, nếu cậu đã nói như vậy thì tôi cũng không có gì phải che giấu. Tôi thật sự ngưỡng mộ đã lâu với Tần Hồng Cẩm, tôi tin tưởng mình và nàng quần anh tụ hội sẽ làm cho tập đoàn Quân Thành phát triển đến một độ cao mới, liên hợp như vậy rõ ràng là một chuyện tốt, cậu Vương cảm thấy thế nào?
Triệu Bình Xuyên cũng căn bản không quan tâm đến tên thanh niên trước mặt, Vương gia dù có chút thế lực ở tỉnh Chiết Giang nhưng bàn tay bàn chân còn chưa duỗi đến thành phố Việt Thị. Hắn sở dĩ chịu gặp mặt Vương Tử Quân, chủ yếu là vì thân phận của Vương Tử Quân. Trước tiên hắn muốn thuyết phục Vương Tử Quân, sau đó để cho Vương Tử Quân đi thuyết phục Tần Hồng Cẩm.
Vương Tử Quân thật sự rất tức giận, lúc này hắn đã thật sự bùng nổ. Hắn dùng hai con ngươi cực kỳ lạnh lẽo nhìn Triệu Bình Xuyên, sau đó hắn trầm giọng nói:
- Anh Triệu, nếu như anh cứ há rộng miệng sư tử, khi đó đạn sắt cũng làm cho sư tử gãy hết răng.
- Ha ha, cậu Vương, những lời này của cậu là không đúng, anh đây những ngày qua luôn ăn món ngon, căn bản không có vấn đề, nhưng anh tin dù là món gì đó cứng nhắc cũng không làm mất đi khẩu vị của anh.
Triệu Bình Xuyên tiêu sái vung hai tay ra, hắn dùng giọng cực kỳ kiêu ngạo nói.
Vương Tử Quân cũng không nói thêm điều gì, hắn cầm ly đặt mạnh lên mặt bàn, sau đó lạnh lùng nói:
- Cáo từ.
Vương Tử Quân nói rồi xoay người đi ra bên ngoài biệt thự.
- Cậu Vương, cậu đi lần này thì nên nhớ đường cho kỹ, tôi tin tưởng rằng không bao lâu nữa cậu sẽ phải chạy đến tìm tôi. Đến lúc đó tôi vẫn còn ở đây chờ cậu. Đúng rồi, chai rượu này tôi vẫn để ở đây, chúng ta sẽ uống một trận no say, nhưng điều kiện tiên quyết là cậu Vương phải tìm được tôi ở chỗ này.
Triệu Bình Xuyên khẽ vung vẫy chai rượu trong tay, trên mặt hắn là biểu hiện trào phúng, hắn nhìn về phía Vương Tử Quân rồi nói.
- Cậu Triệu, cậu xem, hình như tên Vương Tử Quân kia căn bản có quan hệ không tầm thường với Tần Hồng Cẩm.
Tiền Trường Thắng không biết từ nơi nào chạy ra, hắn nhìn hình bóng của Vương Tử Quân, trong giọng nói mang theo vài phần khiêu khích.
Vẻ mặt Triệu Bình Xuyên chợt biến đổi, chiếc ly trong tay cũng bị hắn ném xuống đất:
- Không tầm thường thì thế nào? Hắn chỉ cần đến Việt Thị thì phải nghe lời tôi, dù là rồng cũng phải bay thấp xuống, dù là hổ cũng phải nằm xuống. Tôi muốn làm gì hắn thì làm, đồng thời cũng phải ngoan ngoãn dùng hai tay dâng lên những thứ mà tôi muốn.
- Tôi thật sự có lòng tin với cậu Triệu.
Nhìn gương mặt đã bị lửa giận che lấp của Triệu Bình Xuyên, trong mắt Tiền Trường Thắng chợt lóe lên nụ cười vui vẻ.
Khi hai người Triệu Bình Xuyên và Tiền Trường Thắng đang nói chuyện với nhau thì Vương Tử Quân đã leo lên xe Audi của Tần Trung Hòa. Sau khi Tần Trung Hòa chạy xe ra thì mới trầm giọng hỏi Vương Tử Quân:
- Tử Quân, đã đàm phán thế nào rồi?
- Chú Tần, có một số việc không để đàm phán.
Vương Tử Quân đưa mắt nhìn Tần Trung Hòa rồi nói từng câu từng chữ một.
Vẻ mặt Tần Trung Hòa vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng lại cực kỳ thất vọng, dù sao hắn thấy Vương Tử Quân muốn cứu Tần Hồng Cẩm thì nhất định phải nhờ vào Tần gia, mà nếu Tần lão gia tử vì nể mặt Vương lão gia tử thì cũng không thể không hỗ trợ. Nhưng nếu đứng về phía đối lập với Triệu Bình Xuyên, như vậy sẽ là đứng về phía đối lập với Triệu gia, như thế cũng không có lợi.
- Tử Quân, cậu yên tâm, quay về tôi sẽ nói với Tần lão gia tử, sẽ nhờ ngài giúp đỡ giải quyết vụ này.
Tần Trung Hòa trầm ngâm một lát, sau đó nói ra lời an ủi.
Vương Tử Quân xiết chặt nắm đấm, hắn càng thêm quyết tâm hơn.
- Giám đốc Vương, đây là tài liệu anh muốn xem.
Lý Duyệt Long đi vào phòng làm việc của Tần Hồng Cẩm, hắn đặt một xấp tài liệu dày trước mặt Vương Tử Quân. Sau đó Vương Tử Quân gật đầu, nói hai câu với Lý Duyệt Long, bắt đầu xem xét xấp tài liệu dày đặc trước mặt.
Lý Duyệt Long vì thu thập những tài liệu kia mà thật sự hao tổn nhiều công sức, hắn ghi lại rất kỹ càng, thậm chí nhiều chỗ còn có chứng cứ thật sự. Nhưng những thứ như vậy căn bản không thể làm tổn thương đến Tiền Trường Thắng, dù sao thì bên trên người này còn có Triệu Tứ Quân và Triệu Bình Xuyên, nếu đi theo con đường chính quy sẽ căn bản không làm gì được đối phương.
Vương Tử Quân lẳng lặng đốt thuốc, trong lòng hắn lúc này liên tục xuất hiện tư liệu về Tiền Trường Thắng.
Vài năm trước tập đoàn của Tiền Trường Thắng còn chưa thể gọi là tập đoàn Nam Long, chỉ gọi là công ty Nam Long mà thôi, cũng chỉ là một tồn tại không lớn không nhỏ ở Việt Thị. Nhưng khi Triệu Tứ Quân tiến lên nắm quyền ở Việt Thị, tập đoàn Nam Long giống như trở nên bừng bừng sức sống, nhanh chóng bành trướng. Đặc biệt là sau khi nhà máy cơ giới của quốc doanh về trong tay của tập đoàn Nam Long, càng làm cho quy mô phát triển của tập đoàn thêm hùng mạnh.
Vương Tử Quân vô thức gõ ngón tay lên mặt bàn, dù những tài liệu này giới thiệu không quá tường tận nhưng Vương Tử Quân vẫn sinh ra một loại dự cảm, đó chính là trong sự việc này phải có ai biết thứ gì đó.
Hơn năm ngàn công nhân viên chức bị cho nghỉ việc mà không có chút sắp xếp nào khác, nhà xưởng sau khi được gây dựng lại thì tách khỏi tập đoàn Nam Long, nợ nần thuộc về nhà máy, tất cả những tài sản còn tốt đều không cánh mà bay.
- Anh Lý, bây giờ có phải vẫn còn có người tố cáo về sự kiện này nữa không?
Vương Tử Quân trầm ngâm một lúc rồi ngẩng đầu lên hỏi Lý Duyệt Long.
- Có người tố cáo, nhưng tố cáo thì thế nào? Dù cho bọn họ có báo lên tỉnh thì cuối cùng cũng có chỉ thị cho người thành phố Việt Thị xử lý. Nghe nói có một người tố cáo mạnh mẽ nhất đã bị ngã gãy xương cột sống một cách khó hiểu...
Lý Duyệt Long thật sự rất quen thuộc những chuyện liên quan đến sự việc này, hắn cũng không cần suy tư mà trầm giọng nói.
- Điều này..Anh Lý, anh đi đến tìm người kia cho tôi, nói rằng tôi muốn gặp anh ta.
Vương Tử Quân đứng lên khỏi ghế rồi nói với Lý Duyệt Long.
Tập đoàn Nam Long kia dễ bị lật thuyền như vậy sao? Điều này rõ ràng là không. Lý Duyệt Long tuy phần lớn thời gian đều công tác trong quân đội, nhưng điều này cũng không nói rằng hắn không biết tình thế ở bên ngoài. Hắn đã công tác ở tập đoàn Quân Thành được hai năm, hắn cũng đã kiến thức được sự tàn khốc của xã hội bên ngoài.
Tuy Lý Duyệt Long không tin nhưng vẫn phải làm theo lời của Vương Tử Quân, thậm chí Vương Tử Quân nói gì phải nghe nấy. Hắn lên tiếng đồng ý rồi nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc của Tần Hồng Cẩm.
- Giám đốc Vương, không tốt rồi, người của cục công thương muốn niêm phong trung tâm thương mại của chúng ta ở thành tây.
Chương Hiểu Mai vội vàng từ bên ngoài chạy vào, nàng dùng giọng kinh hoàng nói với Vương Tử Quân.
Trung tâm thương mại ở thành tây là một trong những trung tâm quan trọng bậc nhất của tập đoàn Quân Thành ở thành phố Việt Thị, nếu trung tâm bị đóng cửa thì dù là liên quan đến kinh tế hay danh dự cũng là một tổn thất không thể nào đền bù được với tập đoàn Quân Thành.
Vương Tử Quân vung vẫy cây bút trong tay, hắn dùng giọng bình tĩnh nói:
- Bọn họ muốn niêm phong trung tâm thương mại của chúng ta thì cũng phải có một lý do chứ?
- Có người tố cáo trung tâm của chúng ta bán hàng giả, hàng kém chất lượng, người của cục công thương muốn lập án điều tra.
Chương Hiểu Mai nói đến đây thì tỏ ra cực kỳ tức giận:
- Giám đốc, tập đoàn Quân Thành chúng ta từ khâu nhập hàng đến sản xuất đều được xem xét nghiêm khắc và thông qua dây chuyền hiện đại, đừng nói là có hàng giả, dù là hàng kém chất lượng cũng không bao giờ có.
- Điều này tôi biết rất rõ.
Vương Tử Quân đứng lên nói:
- Người ta rõ ràng muốn ép tội cho chúng ta, cô gọi điện thoại cho giám đốc trung tâm thương mại, để cho bọn họ phối hợp công tác với người của cục công thương, đồng thời chúng ta cũng đến hiện trường xem xét.
Chương Hiểu Mai tuy không rõ vị giám đốc Vương Tử Quân này có ý gì, thế nhưng trong lòng vẫn rất tín nhiệm với hắn. Nàng cố gắng áp chế nghi vấn trong lòng, sau đó gọi điện thoại cho giám đốc trung tâm thương mại, sau đó cùng Vương Tử Quân rời khỏi cao ốc Quân Thành.
Nếu so với thành phố Sơn Viên thì Việt Thị náo nhiệt hơn rất nhiều, người đi đường và xe cộ qua lại thật sự rất náo nhiệt. Thành tây của thành phố Việt Thị là một khu vực phồn hoa, khi nhóm Vương Tử Quân ngồi xe đến trung tâm thương mại thì lúc này nơi đây đã có đầy người, có hơn một ngàn người vây quanh để xem náo nhiệt.
Xe của cục công thương xếp thành một hàng dài, vài nhân viên chấp pháp đang cầm lấy những tờ giấy niêm phong dán lên cổng của trung tâm thương mại.
- Không ngờ siêu thị Quân Thành lại bán những món hàng như vậy, xem ra bây giờ không còn thứ gì là thật. Con bà nó, sau này mua thức ăn cũng không dám lựa chọn những nhãn hiệu lớn nữa.
- Tôi không tin siêu thị Quân Thành lại bán hàng giả, năm ngoái tôi mua một chiếc tivi ở đây, có người nói nó là hàng giả, tôi đã đi kiểm tra, là hàng thật một trăm phần trăm.
- Anh cũng đứng nói như vậy, anh cũng không thể nào đại biểu cho số đông, nếu tập đoàn Quân Thành không bán hàng giả, siêu thị Quân Thành không phân phối hàng giả, như vậy sẽ bị niêm phong sao?
Những tiếng nghị luận từ bốn phía truyền vào trong tai Vương Tử Quân, khi những tiếng nghị luận kia ngày càng rộn rã thì người vừa mở miệng khen ngợi hàng của tập đoàn Quân Thành đã nhanh chóng biến thành đối tượng trút giận của số đông. Vì phần lớn mọi người ngày nào cũng ra vào siêu thị Quân Thành, đều bỏ ra nhiều tiền để mua sắm sản phẩm, nếu ngay cả một siêu thị lớn như Quân Thành còn bán hàng giả, nhân dân sẽ phải tin vào đâu?
Có một bà lão đứng trong đám người đanh vây quanh bên ngoài, khi mọi người nghị luận ồn ào về siêu thị Quân Thành thì bà vẫn đứng lặng yên không lên tiếng. Bà quá quen thuộc với siêu thị này, mỗi ngày bà đều đi đến mua đồ, cũng không ngờ người ta lại buôn bán vô lương tâm như vậy. Lúc này có người khẽ nhét một cục gạch vào tay bà:
- Cụ, dùng đá ném vỡ cửa kiếng của bọn họ, ai bảo bọn họ dám lừa gạt chúng ta chứ?
Bà lão nói:
- Tấm kiếng kia vừa lớn vừa đẹp, tôi ném vỡ thì cảnh sát không bắt sao?
Tên đàn ông đứng bên cạnh lên tiếng cổ vũ:
- Không sao cả, bà đã lớn tuổi, cảnh sát cũng không bắt được.
Thế là bà lão chợt phấn chấn tinh thần, sau đó run rẩy đi lên dùng đá ném vào cửa kính của siêu thị Quân Thành.
Một bà lão hơn tám mươi thì có bao nhiêu sức lực để ra tay? Nhưng một tiếng "xoảng" vang lên, cửa tủ của tập đoàn Quân Thành vẫn vỡ nát, cực kỳ bừa bộn. Đám người chợt hét lên kinh hãi, sau đó lại trở nên yên ắng. Con của bà lão cũng là một phụ nữ trung niên tóc hoa râm đang kinh hoàng chạy ra kéo lấy mẹ mình, nhưng bà lão vẫn mỉm cười vì phát hiện cảnh sát không làm gì mình, thế cho nên cảm thấy hả giận mà nở nụ cười đắc ý.
Đột nhiên có vài tên đàn ông từ trong đám người đi ra, cầm đầu là môt tên đàn ông mặc áo thun ngắn tay, một hình xăm con bọ cạp lộ rõ trên cánh tay.
- Con bà nó, ông hôm nay mua một cái máy giặt ở chỗ này nhưng về nhà lại không hoạt động, bây giờ ông đến đập nát quán, bắt nó phải bồi thường cho ông.
Tên kia vừa nói vừa cầm đá ném vào tủ kiếng, thế là một tiếng xoảng khá lớn vang lên, tủ kính lại vỡ nát.