Bí Thư Trùng Sinh
Chương 425 : Đời người như mới gặp hôm qua (2)
Ngày đăng: 02:17 19/04/20
Thư Tử Đồng hôm nay thật sự rất không thoải mái, trên phương diện sắp xếp chỗ ngồi làm cho nàng cảm thấy người nhà mình thua kém nhà chồng một bậc. Tuy rất muốn nổi nóng nhưng lời nói của bố làm cho nàng cố gắng áp chế cơn giận của mình. Lúc này thấy Lâm Dĩnh Nhi từ chối yêu cầu của mình, thế là lửa giận chợt bùng lên:
- Dĩnh Nhi, cậu đến đây thi làm sinh viên tình nguyện, không phải vì không được sắp xếp ở tỉnh Chiết Giang, thế cho nên mới chạy đến Sơn Nam này sao? Lúc này làm quen với vài người cũng chẳng có gì là thiệt hại với cậu cả. Đúng rồi, trong sảnh Phú Nguyên có một người là bạn cũ của bố Trần Lương Hồng, nghe nói người này là chủ nhiệm văn phòng tỉnh đoàn, nếu cậu đến mời rượu chú ấy, biết nói vài câu vui vẻ, như vậy chú ấy tuyệt đối có thể sắp xếp cho bạn một vị trí tốt.
Lâm Dĩnh Nhi đi học ở tỉnh Chiết Giang đều tỏ ra rất an phận, cho đến bây giờ cũng chưa từng nói nhà mình làm gì, tất nhiên chuyện đến tỉnh Sơn Nam thi làm giáo viên cơ sở cũng chỉ là nguyện vọng của riêng nàng, chỉ mình nàng hiểu mà thôi.
Lúc này nghe được những lời của Thư Tử Đồng, tất cả những uất ức dồn nén trong lòng Lâm Dĩnh Nhi giống như đã sắp có dấu hiệu bộc phát.
Đầu vai Lâm Dĩnh Nhi chợt khẽ run, nàng trầm giọng nói:
- Không cần đâu, mình không đi.
- Dĩnh Nhi, nên đi một chuyến thì hay hơn, nói vài câu vui vẻ, rất có thể sẽ không bị đẩy vào các thôn xã vùng sâu.
Triệu Quốc Hoa nghe thấy Thư Tử Đồng nói như vậy thì chợt cảm thấy bừng bừng khí thế, hắn vừa nói vừa đứng lên.
Hai vai Lâm Dĩnh Nhi thật sự run rẩy dữ dội, Vương Tử Quân ngồi bên cạnh tất nhiên sẽ cảm nhận được điều này. Hắn nhìn Lâm Dĩnh Nhi, không khỏi khẽ nắm lấy bàn tay của nàng rồi thản nhiên nói:
- Dĩnh Nhi đã nói rồi, các người cũng không cần khuyên.
Vương Tử Quân là người làm lãnh đạo nhiều năm, tất nhiên sẽ có một khí thế riêng, tuy hắn nói vô cùng hời hợt nhưng lại bừng bừng khí thế làm cho người ta cảm thấy thật sự đáng tin.
Lâm Dĩnh Nhi vốn đang cảm thấy cực kỳ uất ức, nhưng khi Vương Tử Quân nắm lấy bàn tay thì trong lòng nàng rất ấm áp, tất cả cảm giác khó chịu vừa rồi chợt tan biến sạch sẽ. Khoảnh khắc này nàng cảm thấy thật sự rất hạnh phúc.
Ánh mắt Lâm Dĩnh Nhi nhìn về phía Vương Tử Quân tất nhiên không gạt được Triệu Quốc Hoa, hắn dùng ánh mắt hung hăng nhìn Vương Tử Quân nhưng cuối cùng vẫn nuốt giận vào bụng, hắn đứng lên lạnh lùng nói một câu:
- Không có năng lực thì đừng nói bậy, đừng làm ảnh hưởng đến tương lai của người khác.
Triệu Quốc Hoa nói xong thì đi ngay, Thư Tử Đồng cũng nói một câu lát nữa sẽ đến mời rượu, sau đó đi theo Triệu Quốc Hoa. Lúc này ánh mắt đám người trên bàn cơm nhìn về phía Vương Tử Quân cũng có chút khác thường.
Vương Tử Quân đối mặt với ánh mắt của đám người chung quanh thì vẫn tỏ ra cực kỳ bình thường, nhưng Lâm Dĩnh Nhi thì thật sự không nhẫn nhịn được, nàng cầm lấy túi xách của mình rồi đứng lên nói:
- Anh Tử Quân, chỗ này quá rối loạn, chúng ta đổi chỗ dùng cơm thôi.
Tuy hai người trong cuộc đã đi nhưng Vương Tử Quân đối mặt với tình huống này cũng không muốn ở lại, hắn khẽ gật đầu với Lâm Dĩnh Nhi, sau đó đứng lên cùng Lâm Dĩnh Nhi đi ra bên ngoài.
- Dĩnh Nhi, dù sao cũng chỉ là một bữa cơm, ở lại dùng xong rồi đi.
Triệu Hiểu Thiến có quan hệ rất tốt với Lâm Dĩnh Nhi, khi thấy Lâm Dĩnh Nhi muốn đi thì khẽ lên tiếng khuyên nhủ.
- Không được, mọi người cứ ăn đi, tôi và anh Tử Quân còn có chút việc...
Lâm Dĩnh Nhi nở nụ cười với Triệu Hiểu Thiến, sau đó nàng xoay người đi ra ngoài với Vương Tử Quân.
- Anh ta làm gì vậy? Nếu anh ta thật sự là bạn trai của Lâm Dĩnh Nhi, chí ít cũng phải suy nghĩ cho bạn gái một chút, chẳng lẽ hắn thật sự cam lòng cho Lâm Dĩnh Nhi đi dạy học ở một thôn làng miền núi sao?
Khi hai người rời khỏi bàn thì một tên thanh niên dùng giọng điệu ghen ghét nói.
Lâm Dĩnh Nhi là một hoa khôi trong trường, có thể nói là tình nhân trong mộng của rất nhiều sinh viên. Lúc này tình nhân trong mộng của bọn họ đột nhiên có chủ, điều này không khỏi làm cho đám thanh niên kia sinh ra cảm giác không cam lòng.
- Chị dâu, hôm nay phải để cho Tử Đồng kính chủ nhiệm Lâm hai ly, vừa rồi tôi nghe chủ nhiệm Lâm nói chuyện của Tử Đồng đã sắp xếp ổn thỏa rồi, hai ngày sau có thể đến công tác ở phòng tài chính tỉnh.
- Thật sự phải kính chủ nhiệm Lâm hai ly, chuyện này thật sự làm anh ấy phải hao tâm tổn trí.
Mẹ chồng của Thư Tử Đồng vốn đang cười rất sáng lạn, lúc này nụ cười càng sáng hơn vài phần. Thư Tử Đồng đứng cách đó không xa cũng cực kỳ vui sướng, phòng tài chính tỉnh chính là đơn vị mà trước đó nàng có mơ cũng không thấy, nhưng bây giờ nàng kết hôn và nhanh chóng tiến lên một con đường hoàn toàn khác biệt.
Tuy Trần Lương Hồng cũng không phải là người yêu trước kia của mình thời đại học, thế nhưng hắn có thể đem đến cho nàng cuộc sống tốt đẹp hơn, còn Lâm Dĩnh Nhi đi day học ở thôn làng vùng sâu, chỉ sợ ba năm sau cũng chưa bằng mình.
Thư Tử Đồng nghĩ đến Lâm Dĩnh Nhi mà khóe miệng lộ ra nụ cười nhạt, lại có chút đắc ý.
- Mẹ, chú Triệu, chú Lý, bố nói cả nhà mau về bàn, có khách đến.
Trần Tuyền Chính đi đến dùng giọng thở không ra hơi nói.
- Đứa bé này đúng là, không nói năng từ tốn một chút được sao?
Mẹ chồng của Thư Tử Đồng rất sủng ái Triệu Tuyền Chính, khi thấy hắn chạy đến với bộ dạng vội vàng như vậy thì lên tiếng nhắc nhở.
- Tuyền Chính, là ai đến vậy?
Triệu Đức Vận là người trong quan trường, hắn biết Trần Minh Hải nói con chạy vào thông báo trước, chắc chắn người đến sẽ không đơn giản. Hắn và Trần Minh Hải có quan hệ không tệ, tất nhiên cũng không thể nào làm cho bạn bè của mình mất mặt được.
- Cháu cũng không biết rõ!
Tuyền Chính vừa rồi cũng không rõ thân phận của Vương Tử Quân, chỉ biết đó là một vị khách quan trọng, lúc này nghe thấy Triệu Đức Vận hỏi thì dùng giọng có chút sốt ruột nói:
- Vừa rồi cháu thấy chú Lâm rất khách khí với anh ta, còn gọi là bí thư Vương.
- Bí thư Vương?
Triệu Đức Vận nhướng mày, trong ký ức của hắn chưa từng biết trong thành phố Sơn Viên có một bí thư Vương.
- Bí thư Vương nhìn qua thế nào?
Một người đàn ông trung niên ngồi cách Triệu Đức Vận không xa chợt khẽ hỏi.
- Hơn hai mươi tuổi, nhìn qua rất trẻ.
Triệu Tuyền Chính gãi đầu, hắn cũng không dám khẳng định những lời mô tả của mình.
- Bí thư Vương, bí thư Vương?
Người đàn ông trung niên kia chợt lên tiếng, sau đó đột nhiên nói:
- Anh Triệu, mau sắp xếp lại, bí thư Vương có thể để chủ nhiệm Lâm Thụ Cường coi trọng như vậy, chỉ có vị bí thư Vương Tử Quân chủ trì công tác của tỉnh đoàn mà thôi.
Vẻ mặt người đàn ông trung niên chợt biến đổi, hắn nói rất khẳng định.