Bí Thư Trùng Sinh
Chương 427 : Chính quyền nhân dân yêu nhân dân
Ngày đăng: 02:17 19/04/20
Ba ly rượu đầy cũng không ít rượu nhưng Lữ Nham Phương uống xong chẳng có vấn đề gì, chỉ là gương mặt có hơi đỏ mà thôi. Hắn uống xong ly cuối thì dốc ngược ly cười ha hả nói:
- Bí thư Vương, nếu ngày để mắt đến tôi thì có thể uống một ly rượu nhận lỗi này của tôi.
Vẻ mặt đám người Hoắc Tương Nhiễm đi theo Vương Tử Quân đều rất khó coi, dù sao Vương Tử Quân cũng là bí thư tỉnh đoàn, bây giờ lại bị ép trước mặt đám người thành phố Tam Hồ, tất nhiên sẽ rất mất thể diện.
Nhưng Lữ Nham Phương đã uống ba ly, nếu mình đứng lên thì sợ rằng sự việc truyền ra ngoài cũng không hay. Nhưng nếu thật sự để cho Vương Tử Quân uống hết ly rượu kia, bọn họ biết rõ tửu lượng của Vương Tử Quân, biết rõ ý nghĩ của nó là thế nào.
- Chủ tịch Lữ, trước tiên nghỉ ngơi ăn vài miếng cái đã.
Lỗ Điền Thành là người mời Vương Tử Quân đến tham gia bữa tiệc, vẻ mặt hắn chợt biến đổi. Hắn thầm hối hận, nếu không hắn sẽ chẳng mời Vương Tử Quân đến tham gia làm gì, nếu Vương Tử Quân không uống thì quá nguy, nếu chính mình gây ra xích mích với một cán bộ tương lai vô lượng như Vương Tử Quân, thật sự là tổn thất rất lớn.
Chủ tịch Tằng cũng có ý muốn ngăn cản Lỗ Điền Thành, hắn cũng khuyên nhủ:
- Chủ tịch Lữ, uống nhiều như vậy làm gì? Hôm nay gặp mặt bí thư Vương là chuyện vui, anh nên nghỉ ngơi một chút.
Lữ Nham Phương lắc đầu, hắn nâng ly rượu nhìn về phía Vương Tử Quân:
- Bí thư Vương, ngài coi như nể mặt tôi uống ly rượu này, nếu ngài không uống thì xem như xem thường đám cán bộ tuyến dưới chúng tôi.
Vương Tử Quân rất tỉnh táo, hắn nhìn hai ly rượu đầy, biết mình nếu uống hết thì sợ rằng đứng lên không nổi. Dù lúc này hắn thật sự không muốn ép người ta khó thể xuống đài, thế nhưng bị một người ép rượu theo kiểu như vậy, thật sự cũng không phải dễ chịu cho lắm.
- Tôi nghe nói bí thư Vương đến đây dùng cơm, thế cho nên cố ý đến uống với các anh em vài ly.
Cửa đột nhiên bị đẩy ra, Quách Tiên Vi tiến vào với nụ cười tươi sáng.
Quách Tiên Vi là phó phòng tổ chức tỉnh ủy, là một người có quyền vị ở trên tỉnh, lúc này hắn đến thì chủ tịch Tằng vội vàng đứng lên.
Vương Tử Quân thấy Quách Tiên Vi đến thì thầm nghĩ quá trùng hợp. Từ sau khi hắn đến công tác ở tỉnh đoàn thì mối quan hệ với Quách Tiên Vi càng thêm thân cận. Lúc này hắn đứng lên nói:
- Trưởng phòng Quách, anh không trách tôi không hiểu quy củ đấy chứ? Phải là tôi đến mời rượu anh, sao có thể để anh đến mời rượu thế này được?
Căn phòng vốn không lớn, Quách Tiên Vi thấy tình thế trước mặt, thấy một người đàn ông mặt đen đang cầm ly rượu lớn mời Vương Tử Quân, thế là hắn chợt hiểu sự kiện gì đang xảy ra.
Quách Tiên Vi có quan hệ rất tốt với Vương Tử Quân, tất nhiên hắn biết rõ tửu lượng của Vương Tử Quân là thế nào, bây giờ có người mời Vương Tử Quân bằng loại ly lớn như vậy, đây tuyệt đối là làm khó Vương Tử Quân.
Trong mắt Quách Tiên Vi thì Vương Tử Quân tuyệt đối là một người xứng đáng kết giao. Hắn đi vào phòng một lát đã biết ba người ngồi đây là cán bộ thành phố Tam Hồ, sau đó nhìn quanh bốn phía, tất cả đã quá rõ ràng. Người ngồi cùng hàng ghế với Vương Tử Quân chính là phó chủ tịch thường vụ thành phố Tam Hồ là Tằng Ái Quân, người vừa mời rượu rõ ràng là cấp dưới của Tằng Ái Quân.
Nếu là Tằng Ái Quân mời rượu thì Quách Tiên Vi muốn giải vây giúp Vương Tử Quân sẽ có chút khó khăn, thế nhưng lúc này thấy người mời rượu là thuộc hạ của Tằng Ái Quân thì cũng không cần phân trần, hắn đi đến trước mặt Vương Tử Quân nói:
- Bí thư Vương, anh em chúng ta còn khách khí như vậy sao?
Quách Tiên Vi nói rồi quay sang nhìn Tằng Ái Quân:
- Chủ tịch Tằng, tôi mượn bảo địa của anh để kính phật một lần, anh sẽ không để bụng đấy chứ?
Diện tích của ngôi trường phải lên đến hai sào, có một khoảng sân nhỏ, chủ yếu là đất đá, có một cột cờ nho nhỏ nhưng chính nó lại làm cho trường tiểu học này có thêm chút sức sống.
- Chào ngài, xin hỏi các ngài là...
Giáo viên vừa rồi còn giảng bài không biết đã đi ra từ khi nào, sau khi đưa mắt đánh giá thì nhanh chóng tiến lên hỏi nhóm người Vương Tử Quân.
Triệu Quốc Lương là thư ký, có đôi khi nhiệm vụ giới thiệu thân phận của lãnh đạo mình với người đối diện là một phần công tác của hắn. Lúc này hắn nghe thấy đối phương đặt câu hỏi, thế là chuẩn bị mở miệng. Vương Tử Quân cũng không chờ Triệu Quốc Lương mở miệng, hắn vung tay lên nói:
- Chúng tôi đến từ thành phố Tam Hồ, hôm nay trời đẹp nên đến đây đi dạo.
- À, các anh đến từ thành phố Tam Hồ sao? Coi như các anh biết chọn địa điểm, chố này phong cảnh rất tốt, lại có bầu không khí trong lành tươi mát.
Thầy giáo trẻ tuổi vừa nói vừa gãi đầu:
- Các anh có khát nước không, mời mọi người uống nước.
- Cám ơn anh, cũng có hơi khát.
Vương Tử Quân khẽ cười với thầy giáo trẻ ở đối diện, sau đó dùng giọng không chút khách khí nói.
Thầy giáo trẻ đưa ba người đến một căn phòng nhỏ hơn mười mét vuông, bên trong ngoài một cái bàn và hai chiếc ghế thì cũng không còn gì khác, nhìn qua đã thấy cuộc sống nơi đây không dễ dàng gì.
- Chỗ này cũng không có ly gì cả, các anh cũng đừng cười.
Thầy giáo trẻ này là sinh viên mới tốt nghiệp tình nguyện đến đây nhận công tác, lúc này hắn gặp được nhóm người Vương Tử Quân thì tỏ ra rất vui vẻ, hắn rót ba chén nước rồi cười ha hả mời nhóm Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nâng chén uống một ngụm, sau đó khẽ cười nói:
- Như thế này là tốt rồi, chúng ta uống nước, cũng không phải là uống chén.
Vương Tử Quân nói một câu vui đùa cũng xem như kéo khoảng cách giữa hai bên lại với nhau, thầy giáo trẻ kia cũng là một sinh viên năng động, thế cho nên chỉ một lúc sau đã nói rõ các thông tin về mình.
Thầy giáo này họ Điền, tên đầy đủ là Điền Hiểu Minh, là một sinh viên vừa tốt nghiệp trường đại học sư phạm thành phố Sơn Viên, vì hắn không muốn bị phân phối về huyện thành nhà mình, thế cho nên tham gia hoạt động lần này của tỉnh đoàn.
- Tôi dạy học ở nơi đây, ngoài có chút buồn thì tất cả thứ khác đều rất tốt.
Đỗ Hiểu Mạn châm thêm nước cho Vương Tử Quân rồi nói tiếp:
- Nhưng nếu nói tôi thật sự cắm rể ở chỗ này, tôi thật sự không làm được.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, dù sao thì gian khổ và buồn bực một thời gian dài cũng không phải là vấn đề mà ai cũng có thể tiếp nhận được.
- Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, có thể truyền đạt kiến thức của mình cho những đứa trẻ ở thôn xóm khắc khở như thế này, tôi cũng cảm thấy rất vui. Tôi bây giờ hy vọng mình có thể giữ vững tinh thần công tác, đến kỳ này năm sau sẽ có người đến tiếp nhận công tác của tôi, sẽ tiếp tục thực hiện nhiệm vụ ở nơi đây.