Bí Thư Trùng Sinh
Chương 448 :
Ngày đăng: 02:17 19/04/20
Anh Trần mà Vương Tử Quân nhắc đến chính là một cán bộ xuất thân từ thành phố Đông Bộ có thân phận hiển hách nhất. Tuy bây giờ đã già và về hưu, thế nhưng là một cố vấn của trung ương, có thể nói là một người có lực ảnh hưởng cực lớn đối với tỉnh Sơn Nam và thành phố Đông Bộ.
Dương Hề Hề nói Tiết Diệu Tiến tự mình đến thăm hỏi anh Triệu đã chỉ ra cho Vương Tử Quân không ít chuyện. Tuy ý nghĩa của những câu nói như vậy ẩn giấu ở bên trong, nhưng dù là ai nghe vào cũng thầm hiểu. Những năm nay ai cũng chú ý chạy hạng mục, thế cho nên đám cán bộ ở khu thường trú thủ đô tất nhiên sẽ phát huy tác dụng rõ ràng.
Vương Tử Quân ăn uống ngon miệng xong và đi rửa mặt, quá trình này tốn mất hai mươi phút. Trong khoảng thời gian này Dương Hề Hề đã hiểu Vương Tử Quân cần gì, thế cho nên đã nói ra tình huống của không ít người được mời đến dự tiệc cho Vương Tử Quân. Trong đám người này, theo lời của Dương Hề Hề, Vương Tử Quân cần chú ý cao độ đến vị vụ trưởng bộ tài chính, sau đó là hai vị cục trưởng của ủy ban cải cách và bộ nông nghiệp.
Nửa giờ sau Vương Tử Quân đi theo một nhóm thường ủy đến phòng của Tiết Diệu Tiến. Vì bữa tiệc sắp bắt đầu, thế nên Tiết Diệu Tiến cũng không nói thêm điều gì, nhanh chóng dẫn theo nhóm thường ủy đi về phía đại sảnh đã bày tiệc sẵn.
Vì bữa tiệc chiêu đãi hôm nay mà các vị ban ngành thường ủy của thành phố Đông Bộ đã đến đây hơn phân nửa, các vị phó chủ tịch có nhiệm vụ quan trọng như Lý Khang Lộ cũng được tham gia tiệc rượu lần này.
Thời gian mở tiệc là tám giờ, bảy giờ đã có người lục tục đi đến. Tiết Diệu Tiến đứng ngoài cổng nhà hàng, hắn tươi cười chào đón các vị khách đến tham gia bữa tiệc, bầu không khí nhà hàng thật sự rất hài hòa.
Đại đa số khách đến đều cùng chào hỏi bí thư Tiết Diệu Tiến và chủ tịch Nhâm Xương Bình, nhóm người Vương Tử Quân ở phía sau nếu gặp người quen thì sẽ nói chen vào hai câu, nhưng đại đa số chỉ đứng đó nở nụ cười mà thôi.
- Vụ trưởng Lý, tôi đang chuẩn bị tìm xe đi đón anh đấy chứ.
Khi một người đàn ông hơn bốn mươi dáng người không cao với mái tóc khá bóng mượt đi đến thì mức độ nhiệt tình của Tiết Diệu Tiến chợt tăng thêm vài phần.
Vụ trưởng Lý cười ha hả nói:
- Người khác mời tôi có thể dám không đến, nhưng bí thư Tiết kêu gọi, đừng nói là tuyết rơi, dù là mưa giông bão tố thì tôi cũng sẽ đến, không dám chậm trễ, có phải không?
Tiết Diệu Tiến rất hưởng thụ với những lời của vụ trưởng Lý, hắn nói vài câu khiêm tốn với vụ trưởng Lý, sau đó kéo tay đối phương, tự mình đưa vụ trưởng Lý đi đến bàn chủ vị.
Vì Dương Hề Hề đã đề cập đến vị vụ trưởng Lý này, thế cho nên Vương Tử Quân cũng rất quan tâm đến đối phương. Hắn phát hiện sau khi vụ trưởng Lý ngồi xuống thì Lý Khang Lộ nãy giờ luôn đi theo Tiết Diệu Tiến lại tươi cười ngồi xuống bên cạnh vụ trưởng Lý. Tuy lúc này trong nhà hàng khá ồn, Vương Tử Quân căn bản không biết hai người kia đang bàn bạc điều gì, thế nhưng chỉ cần nhìn vẻ mặt và biểu hiện của vụ trưởng Lý và Lý Khang Lộ, rõ ràng có thể thấy hai bên đang nói chuyện và bàn luận rất vui vẻ.
Ngay sau đó khách đã đến đông đủ, sau khi Nhâm Xương Bình đại biểu thành phố Đông Bộ làm ra phần báo cáo về công tác của thành phố trong năm qua, Tiết Diệu Tiến lại lên tiếng phát biểu tràn đầy những lời chúc mừng. Sau đó Tiết Diệu Tiến nâng ly rượu lên mời mọi người, thế là bữa tiệc xem như chính thức bắt đầu.
Vì trước khi chiêu đãi đã có phân công rõ ràng, thế cho nên sau khi tiệc rượu bắt đầu thì Vương Tử Quân đã đi đến vị trí của mình. Nhiệm vụ của hắn ngồi ở chỗ này chính là mời rượu, tất nhiên cũng không phải chỉ có một mình hắn, bên cạnh còn có một vị chủ nhiệm văn phòng khu thường trú thủ đô, người này khá quen thuộc với mọi người trên bàn. Sau khi Vương Tử Quân ngồi xuống thì vị chủ nhiệm nhanh chóng lên tiếng giới thiệu.
Vị quan có chức vụ cao nhất ngồi trên bàn tiệc của Vương Tử Quân chính là một vị phó cục trưởng của bộ và ủy ban trung ương, các vị khác cùng lắm là trưởng phòng hoặc phó ban. Đám cán bộ này sống an nhàn sung sướng ở thủ đô đã quen, thế cho nên ai cũng sinh ra cảm giác ưu việt so với đám cán bộ từ tuyến dưới lên. Nhưng khi vị chủ nhiệm văn phòng khu thường trú giới thiệu Vương Tử Quân là phó chủ tịch thường vụ thành phố Đông Bộ thì những người ngồi trên bàn đều cảm thấy kinh hãi.
Tuổi trẻ như vậy đã là phó chủ tịch thường vụ, như vậy hầu như không cần phải nghĩ cũng có thể cho ra kết luận, tương lai sau này của đối phương chắc chắn sẽ là vô hạn. Vì vậy dù là vị phó cục trưởng kia hay vài vị trưởng phòng đều cực kỳ khách khí với Vương Tử Quân, cho nên bầu không khí trên bàn tiệc khá hài hòa.
Nhiều bạn thì có thêm nhiều đường, trước nay Vương Tử Quân thật sự không mệt mỏi trên phương kiện kết nối bạn bè. Dù hắn cũng không quá nóng sốt với người khác, thế nhưng hai bên trò chuyện với nhau, thật sự cũng kéo lại gần hơn.
- Chủ tịch Vương, tôi mời anh một ly, thành phố Đông Bộ chúng ta có một vị lãnh đạo trẻ tuổi như anh, thật sự là hy vọng phát triển kinh tế của cả thành phố.
Vi phó cục trưởng kia chờ mọi người uống vài lượt rượu, sau đó nhận lấy chai rượu từ trong tay nhân viên phục vụ, lại cười ha hả nói với Vương Tử Quân.
- Cục trưởng Vinh, ngài thật sự quá khách khí rồi, chúng ta cùng ngồi trên bàn rượu cũng không phải là người ngoài, nếu ngài khen tôi như vậy, chẳng phải muốn để các vị chê cười tôi sao?
Vương Tử Quân dùng giọng khiêm tốn và có chút ẩn giấu lên tiếng, không khỏi làm cho mọ người khẽ cười.
Cục trưởng Vinh cũng rất thỏa mãn thái độ của Vương Tử Quân, hắn rót cho Vương Tử Quân môt ly đầy:
- Chủ tịch Vương, tôi cũng không nói gì thêm, thế nhưng anh phải uống hết ly rượu này.
Cô gái nghe thấy vậy thì quay đầu nói:
- Bố à, không có gì, chỉ là đụng vào người ta một cái mà thôi.
Khi cô gái kia quay đầu thì Vương Tử Quân thấy một người đàn ông trung niên từ trên lầu đi xuống, người này mặc một bộ trang phục tùy ý nhưng bước chân lại cực kỳ trầm ổn, đi lại làm cho người ta sinh ra cảm giác áp bức đè nén.
Người đàn ông kia đi đến thì Vương Tử Quân giống như sinh ra cảm giác đã từng gặp mặt, nhưng lúc này lại không nghĩ ra đã gặp mặt ở đâu.
Khi người đàn ông trung niên đưa mắt nhìn cô gái thì lại chuyển sang nhìn Vương Tử Quân, chỉ sau nháy mắt đã tỏ ra khá kinh ngạc:
- Đây không phải là Tử Quân sao? Đến thủ đô khi nào vậy?
Vương Tử Quân vốn đã thấy đối phương quen mặt, bây giờ lại nghe thấy người ta gọi tên mình, hắn có thể xác định nếu người này không phải là thân thích nhà mình thì cũng là hảo hữu của nhà Mạc Tiểu Bắc. Nhưng hắn lại không biết được đối phương là ai, đúng là quá mất mặt.
- Cháu vừa mới đến, ngài cũng đến đây dùng cơm sao?
Vương Tử Quân khá nhanh trí, lúc này trí óc phát huy tác dụng, hắn nhanh chóng cười với người đàn ông trung niên kia, bộ dạng rất thản nhiên.
- Hôm nay cả nhà khá rảnh rỗi, tôi cũng không làm gì, nha đầu này lại thích đi chơi, thế nên đưa đến đây dùng cơm.
Người đàn ông trung niên cười ha hả nhìn Vương Tử Quân, sau đó hắn khẽ vẫy tay với cô gái bên kia:
- Xuân Nham, không phải con luôn muốn được gặp chồng của Tiểu Bắc sao, vị này chính là chồng của Tiểu Bắc, mau gọi anh rể đi.
Một câu nói anh rể nhanh chóng giải quyết tình huống xấu hổ của Vương Tử Quân, tuy hắn không biết đối phương tên là gì nhưng gọi là chú như vừa rồi cũng không phải sai.
Cô gái được gọi là Xuân Nham nghe thấy bố mình nói như vậy thì nhanh chóng có hứng thú với Vương Tử Quân, nàng dùng ánh mắt dò xét đánh giá hắn từ đầu đến chân, trong mắt đầy vẻ tò mò.
- Chủ tịch Vương, ly rượu kia dù thế nào thì anh cũng phải uống, ở thủ đô này chưa từng có ai không cho tôi thể diện.
Lúc này vụ trưởng Lý cũng đã đuổi kịp Vương Tử Quân, hắn cũng không thèm nhìn lúc này có những ai, chỉ giữ lấy vai Vương Tử Quân rồi lên tiếng hỏi tội.
Vương Tử Quân dùng ánh mắt chán ghét nhìn vụ trưởng Lý, hắn chuẩn bị đẩy đối phương ra thì vài người Tiết Diệu Tiến cũng đã đuổi đến. Khi thấy Vương Tử Quân bị vụ trưởng Lý giữ lại thì dù là vẻ mặt của Tiết Diệu Tiến hay bất kỳ ai khác cũng trở nên cực kỳ khó coi.
Nếu như vừa rồi tình huống náo loạn ở khách sạn chỉ làm cho thành phố Đông Bộ mất mặt, bây giờ mọi người cùng kéo ra ngoài, nếu người khác nghe thấy được thì sẽ xuất hiện những tin đồn khó nghe.
- Chủ tịch Vương, anh cũng đừng quá đáng như vậy, anh không nể mặt thì rõ ràng là xem thường tôi. Tôi nói cho anh biết, nếu uống hết ly rượu kia thì sự việc coi như xong, nếu như không chịu nể mặt tôi, như vậy cũng đừng trách tôi không bỏ qua.
Vụ trưởng Lý nâng ly rượu cầm theo lên rồi dùng giọng lớn lối nói.
Đối phương ép rượu mình ngay trước mặt người thân của Mạc Tiểu Bắc, điều này làm cho Vương Tử Quân rất căm tức, hắn nhìn cánh tay của đối phương, đang định giằng ra.
- Lý Xuân Hoa, anh uống nhiều quá rồi sao? Cái gì mà phạt rượu? Đúng là không ra gì.
Người đàn ông trung niên đang định lên tiếng với Vương Tử Quân, chợt thấy có người đi đến thì vẻ mặt có chút mất vui. Sau khi thấy rõ gương mặt của vụ trưởng Lý, vẻ mặt không vui chợt biến thành lạnh như băng.
Ba chữ Lý Xuân Hoa vừa ra khỏi miệng người đàn ông trung niên đã làm cho vụ trưởng Lý chợt kinh hoảng, lúc này hắn tuy có vài phần men say nhưng đầu óc vẫn khá tỉnh táo. Sau khi nghe thấy có người kêu tên mình thì đưa mắt nhìn sang.