Bí Thư Trùng Sinh

Chương 468 : Hoặc là đi đầu thì đi, hoặc là cúi mình trong tay tôi

Ngày đăng: 02:17 19/04/20


Tiết Diệu Tiến hắng giọng một cái, bắt đầu chủ trì công tác tìm phương án xấy dựng trung tâm thương mại. Kẻ nào cũng nghĩ rằng hội nghị thường ủy hôm nay vốn sẽ là một tràng tranh chấp nhưng tất cả lại hạ màn cực kỳ bình tĩnh, hội nghị thường ủy quyết định sẽ thông qua phương thức cạnh tranh đấu thầu công bằng, để xác định công tay nào sẽ nắm được hạng mục xây dựng trung tâm thương mại.



Bành Quang Binh đi ra khỏi phòng họp, Vương Tử Quân đi theo phía sau, khi lướt qua người Bành Quang Binh thì vừa đúng lúc nhìn thấy La Kiến Cường quay đầu nhìn lại, hai ánh mắt của hai người va chạm vào nhau, bọn họ đều cười cười.



La Kiến Cường không nói gì, Vương Tử Quân cũng không nói gì, nhưng nụ cười của hai người là hiểu ý nhau, đều tự hiểu vấn đề.



Sau khi rời khỏi hội nghị thường ủy thì La Kiến Cường cũng không về khách sạn, hắn đi đến một khách sạn ở vùng ngoại thành. Lúc này trong đám nhân viên chờ sẵn trong khách sạn đã nhiệt tình đưa hắn lên lầu ba.



- Một lãnh đạo không phù hợp sẽ không có lính tốt.



La Kiến Cường nghĩ đến câu nói của Tiết Diệu Tiến, hắn chợt cảm thấy biết đâu Hạ Nham Châu thật sự không phù hợp với vị trí cục trưởng cục công an?



- Chủ nhiệm Vạn, có manh mối gì không?



La Kiến Cường uống một ngụm trà rồi lạnh lùng hỏi.



Vị chủ nhiệm Vạn kia có một cái đầu hói nhưng thật ra độ tuổi chưa đến bốn mươi, hắn rất hy vọng được tiến thêm một bước, tất nhiên sẽ cố gắng lưu lại ấn tượng tốt cho lãnh đạo trong đơn vị của mình. Nhưng lần này hắn thật sự thất vọng, cảm thấy mình giống như không làm được việc.



- Bí thư La, người kia thật sự giống như tảng đá lót nhà cầu, vừa thối vừa cứng, nếu muốn cạy miệng hắn ra, sợ rằng phải có chút công phu...



Chủ nhiệm Vạn trầm ngâm một lát rồi dùng giọng do dự nói.



- À, đẩy mạnh công tác, cố gắng phá án.



La Kiến Cường khẽ vỗ lên vai của chủ nhiệm Vạn, trong lời nói tràn đầy cổ vũ.



- Vâng, tôi sẽ tuyệt đối không phụ lòng kỳ vọng của bí thư La.



Chủ nhiệm Vạn cũng lăn lộn công tác không ít năm, khá quen thuộc với việc suy đoán những lời nói với ý nghĩa hàm hồ của lãnh đạo. Dù La Kiến Cường nói một câu căn bản không nghĩ quá nhiều, nhưng nghiệm ra một câu của lãnh đạo có hai nghĩa được hay không, điều này phải nhìn vào lực lĩnh ngộ của anh.



Nếu lần này có thể xử lý tốt, như vậy địa vị của chủ nhiệm Vạn ở ủy ban kỷ luật sẽ được đề cao. Hắn nghĩ đến những chỗ tốt mà mình sẽ nhận được, thế là không khỏi cảm thấy phấn chấn tinh thần. Sau khi tiễn chân bí thư La ra tận cửa, hắn nhanh chóng đưa theo hai tâm phúc đi đến phòng giam Triệu Quốc Lương.



Triệu Quốc Lương lúc này không còn chút kinh hoảng như ban đầu bị bắt, hắn bình tĩnh ngồi trong phòng, nói chuyện câu được câu không với nhân viên công tác, thật sự rất nhàn nhã.



- Trưởng khoa Triệu thật sự rất nhàn nhã, nhưng sợ rằng thời gian nhàn nhã như vậy về sau có còn hay không thì phải xem vào biểu hiện của chính mình. Trưởng khoa Triệu cũng hiểu chính sách của chúng tôi, tôi cũng không cần phải nói lại cho anh biết. Anh có thể ngồi đến vị trí hiện tại thì cũng là người thông minh, cũng cảnh giác cao độ, bây giờ bày ra tâm tư chính đáng thì chắc chắn tương lai sẽ là vô hạn, cũng không đáng vì người khác mà làm ảnh hưởng tương lai của mình.



Chủ nhiệm Vạn vừa đi vào phòng vừa cười tủm tỉm với Triệu Quốc Lương, bộ dạng cực kỳ thành thật, cũng giống như rất đau đớn.
Đinh Xuyên Trụ khẽ vung tay lên rồi dùng giọng chân thật đáng tin nói.



Hầu Báo Quốc này cũng là một người có tài, hắn là một tên cấp dưới, chỉ cần nhìn vào phương diện phục vụ Đinh Xuyên Trụ thì thật sự rất xứng với chức vụ. Hắn hầu như hiểu rõ tất cả tâm tư của giám đốc Đinh, hơn nữa lại nắm rất đúng mực.



Thấy Đinh Xuyên Trụ uống hơi nhiều thì hắn Hầu Báo Quốc khẽ gật đầu với lái xe, sau đó đưa cho Đinh Xuyên Trụ một chiếc khăn trắng và chai nước khoáng, chai nước được vặn nắp ra một phần để Đinh Xuyên Trụ có thể mở ra dễ dàng hơn, cũng không vì xe lắc lư mà làm nước bắn tung tóe. Nhìn vào điểm này cũng có thể thấy tâm tư nhẵn nhụi của Hầu Báo Quốc.



- Báo Quốc, ngày mai anh kết hợp chặt chẽ với tập đoàn Cảnh Lam để đấu thầu cho tôi.



Đinh Xuyên Trụ rất hài lòng với sự cẩn thận và tinh tế của Hầu Báo Quốc, hắn uống một hớp nước rồi phân phó Hầu Báo Quốc.



- Tôi biết rồi, giám đốc Đinh, ngày mai tôi sẽ đi đàm phán với bọn họ theo kế hoạch của ngài.



Hồng Bắc nở nụ cười trả lời Đinh Xuyên Trụ.



- Đúng rồi, ngày mai cũng cần đi gặp Vương Tử Quân, truyền đạt lời thăm hỏi ân cần của tôi. Nói cho anh ta biết, dù thế nào thì hai bên cũng là bạn bè, hơn nữa những lời tôi đã nói vẫn còn giữ lại.



Nụ cười như có như không trên mặt Đinh Xuyên Trụ chậm rãi tiêu tán, hắn dùng ánh mắt ngưng trọng nhìn Hầu Báo Quốc rồi phân phó.



Trong mắt Hầu Báo Quốc lóe lên hào quang, hắn dùng giọng có chút chần chừ hỏi:



- Giám đốc Đinh, đáng giá như vậy sao? Vương Tử Quân bây giờ đã là hổ mất răng, lúc này tuy bản thân hắn không sinh ra vấn đề, thế nhưng cũng xem như không tạo ra được sóng gió gì ở thành phố Đông Bộ này nữa.



- Vương Tử Quân này cũng không phải hạng người đơn giản như vậy, nói thật, nếu không phải cực kỳ bất đắc dĩ thì tôi cũng không muốn kết oán với anh ta, đáng tiếc là đối phương muốn cản đường tài lộ của tôi, thế cho nên tôi không thể không liên thủ với Đỗ Gia Hào. Tuy hắn bây giờ đã không còn dùng được, thé nhưng con người phải nhìn xa một chút, biết đâu sau này chúng ta có thể dùng được hắn.



Đinh Xuyên Trụ khẽ hạ cửa sổ xe rồi dùng giọng tràn đầy tự tin nói.



- Vâng, giám đốc Đinh, ngài thật sự là tính kế lâu dài, không giống như tôi, đầu óc quá hạn hẹp. Đúng là con người phân ra làm ba bảy loại từ tư tưởng đến mưu kế, vốn không phải cùng một cấp bậc, tôi phát hiện từ khi đi theo ngài thì tầm mắt rộng rãi hơn, kiến thức cũng gia tăng, nhưng càng vì thế mà càng cảm thấy hỗ thẹn.



Hầu Báo Quốc cũng không chú ý đến da mặt của mình, hắn mở lời nịnh hót không chút che giấu, chính thức đánh thẳng vào Đinh Xuyên Trụ.



- Này cậu Báo Quốc, cậu nói những lời tôi thích nghe nhất, tưởng tôi là khỉ thích đùa gì thì đùa sao?



Đinh Xuyên Trụ chỉ vào Hầu Báo Quốc rồi cười tủm tỉm nói lời phê bình, nhưng nụ cười của hắn lại nói cho Hầu Báo Quốc biết lời nịnh nọt của mình được lãnh đạo tiếp nhận.



Gió khẽ thổi bay mái tóc của Đinh Xuyên Trụ, hắn nhìn qua cửa sổ xe thấy khu văn phòng khối chính quyền thành phố vẫn còn sáng đèn. Hắn nhìn khu văn phòng khối chính quyền thành phố trang nghiêm to lớn mà cảm thấy ý nghĩ của mình chợt bành trướng không thể khống chế.