Bí Thư Trùng Sinh

Chương 480 : Làm tốt công tác quảng cáo rượu Hồng La Xuân

Ngày đăng: 02:17 19/04/20


Nếu tìm đến nhà máy Hồng La Xuân, chắc chắn Tần Thọ Sinh sẽ giúp Vương Tử Quân, đối với nhà máy Hồng La Xuân thì đây cũng là một cơ hội để phát triển. Nếu nhà máy Hồng La Xuân đầu tư vào thành phố Đông Bộ, như vậy cũng giải quyết được yêu cầu của Nhâm Xương Bình với mình. Tuy sự việc không phải là viên mãn, nhưng tin chắc Nhâm Xương Bình cũng không còn gì để nói.



Nhưng xử lý như vậy thì trong lòng vẫn rất ngột ngạt, Vương Tử Quân không khỏi đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn thấy trong đám cỏ màu xanh kia có một đóa hoa đang khoe sắc, nó liên tục đung đưa qua lại trên không làm cho bốn phía thêm đẹp đẽ.



Vương Tử Quân nhìn khung cảnh trước mắt, trong đầu chợt xuất hiện một ý nghĩ điên cuồng. Hắn lại nhìn sang biển quảng cáo về rượu Tân Nguyên cách đó không xa, khóe miệng hắn lộ ra nụ cười lạnh, thầm nghĩ:



"Nhãn hiệu rượu số một tỉnh Sơn Nam còn chưa biết rơi vào trong tay ai!"



Khi ý nghĩ của Vương Tử Quân ngày càng thêm rõ ràng thì một kế hoạch dần được thành hình trong lòng. Sau khi đánh giá khả năng thực hiện kế hoạch này, Vương Tử Quân nói với Lý Cẩm Hồ ngồi cách mình không quá xa:



- Cẩm Hồ, chúng ta không nên ở lại đây, để cho Thái Thần Bân nghỉ ngơi một chút, lát nữa chúng ta cùng đến thành phố Hồng Ngọc.



"Đến thành phố Hồng Ngọc?"



Sắp xếp của Vương Tử Quân cũng không vượt ra ngoài dự đoán của Lý Cẩm Hồ, hắn nhìn về phía Thái Thần Bân rồi cười nói:



- Thần Bân, với khả năng quen thuộc đường của cậu thì chạy đoạn đường như thế cũng không là vấn đề, nhưng tôi cũng yêu cầu cậu chạy chậm một chút, để chủ tịch Vương có thể được thưởng lãm những khung cảnh tuyệt đẹp ven đường.



Thái Thần Bân đồng ý một tiếng rồi giẫm chân ga, xe tăng tốc, vài phút sau xe đã nhanh chóng chạy về phía thành phố Hồng Ngọc.



Chạy từ thành phố Đông Bộ đến thành phố Hồng Ngọc cũng chỉ mất hơn trăm kilomet mà thôi, may mà trên đường cũng không kẹt xe, thế cho nên khi tắt nắng thì nhóm người Vương Tử Quân đã đi đến nhà máy rượu Hồng La Xuân. Nhưng Vương Tử Quân cũng không nhanh chóng đi tìm Tần Thọ Sinh, hắn vào đăng ký phòng trong một khách sạn gần đó.



Sau khi rửa mặt làm vệ sinh thân thể thì Vương Tử Quân gọi điện thoại cho Tần Thọ Sinh. Lúc này Tần Thọ Sinh tỏ ra cực kỳ nhiệt tình, đặc biệt là nghe nói Vương Tử Quân đến thành phố Hồng Ngọc thì càng tỏ ra vui mừng. Hắn nhanh chóng yêu cầu chủ tịch Vương cứ nghỉ ngơi tại chỗ, chính mình sẽ lập tức chạy đến.



Mười phút sau Tần Thọ Sinh đã đi đến phòng Vương Tử Quân, sau lưng còn có một người: Là chủ nhiệm văn phòng Hạ Kiến Nhân của nhà máy rượu Hồng La Xuân.



- Chào chủ tịch huyện, à, không phải là chủ tịch thành phố Vương Tử Quân! Ngài đại giá quang lâm đến thành phố Hồng Ngọc mà đến bây giờ mới nói cho tôi biết, có phải là xem thường huynh đệ rồi không?



Nếu so sánh với lần gặp mặt sau cùng thì Vương Tử Quân thấy bây giờ Tần Thọ Sinh mập lên vài phần, khi gặp mặt Vương Tử Quân thì Tần Thọ Sinh nhanh chóng duỗi bàn tay mập mạp ra.



Vương Tử Quân cũng nhiệt tình đáp lại vẻ nhiệt tình của Tần Thọ Sinh, hắn nắm chặt tay của Tần Thọ Sinh rồi nói:



- Giám đốc Tần, anh rõ ràng là oan uổng cho tôi, nếu không coi anh là huynh đệ thì tôi vừa đến thành phố Hồng Ngọc đã gọi điện thoại ngay sao?



Tần Thọ Sinh thấy Vương Tử Quân gật đầu cười thì nhanh chóng đứng lên vài cảm khái vô hạn. Có câu ngựa đẹp vì yên người đẹp vì quần áo, nhưng một người đàn ông ăn mặc thẳng thớm cũng chưa chắc đã cho ra bao nhiêu khí độ. Đàn ông không giống như phụ nữ, đàn ông có khí chất, thứ này bùng phát trên người Vương Tử Quân có lẽ là vì chức vụ cao mang đến.



Trước kia Vương Tử Quân ở huyện Lô Bắc, khi Tần Thọ Sinh gặp mặt Vương Tử Quân còn sinh ra chút cảm giác kiêu ngạo. Nhưng sau khi Vương Tử Quân trở thành chủ tịch huyện Lô Bắc, chút cảm giác kiêu ngạo của hắn đã biến mất sạch sẽ. Bây giờ hai bên chỉ một năm chưa gặp lại mà Vương Tử Quân đã là phó chủ tịch thường vụ thành phố Đông Bộ.



Tuy Vương Tử Quân không phải là phó chủ tịch thường vụ thành phố Hồng Ngọc, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến sự biến đổi thân phận giữa hai người. Bây giờ Vương Tử Quân có thể nói là một tồn tại làm cho Tần Thọ Sinh phải ngưỡng mộ. Trước khi Vương Tử Quân gọi điện thoại cho hắn, thật sự hắn đã có một bữa tiệc rượu khá quan trọng cần tham gia. Nhưng sau khi nhận được điện thoại của Vương Tử Quân thì hắn cảm thấy giống như có một thứ gì đó kéo mình rời khỏi tất cả những níu kéo hiện hữu, không thể nào ngồi yên được. Trước tiên hắn nhanh chóng từ chối bữa tiệc rượu quan trọng kia, sau đó vội vàng chạy đến khách sạn gặp mặt Vương Tử Quân.



Vương Tử Quân là người tương lai vô hạn, một vị quan viên như vậy có kết giao với Tần Thọ Sinh, đó thật sự là vận may cả đời của hắn. Quan trọng là cảm tình cần phải gìn giữ, nếu như hai bên mãi không nối lại quan hệ, như vậy thì mối quan hệ tốt đẹp chỉ sợ cũng phai nhạt theo thời gian.



Dù Tần Thọ Sinh đã không còn nhiều ý nghĩ với tương lai của mình, nhưng điều này cũng không có nghĩa rằng hắn sẽ không kết giao với một người tương lai vô hạn, hắn thật sự vẫn tràn đầy khát vọng. Vì vậy khi nhận được điện thoại của Vương Tử Quân, hắn thật sự cảm thấy vui mừng như điên.



Vương Tử Quân tìm mình, điều này nói rõ chủ tịch Vương còn chưa quên một người bạn như mình. Vì vậy trước khi đến thì Tần Thọ Sinh đã quyết định sẽ nhân cơ hội này để mối quan hệ giữa hai bên thêm khăng khít hơn.



Thương trường như chiến trường, Tần Thọ Sinh có thể thúc đẩy nhà máy rượu Hồng La Xuân phát triển mạnh mẽ, tất nhiên hắn cũng là người có bản lĩnh, hơn nữa lại còn là một kẻ đã thành tinh.



Tần Thọ Sinh ngồi xuống phòng khách trong gian phòng của Vương Tử Quân, hắn dùng giọng cực kỳ nhiệt tình nhắc lại thời điểm hai năm trước khi Vương Tử Quân còn công tác ở huyện Lô Bắc giống như những gì vừa xảy ra gần đây, bầu không khí cực kỳ hòa hợp.



- Chủ tịch Vương, anh đến thành phố Hồng Ngọc, tôi sẽ làm địa chủ. Bây giờ trời đã tối, tôi đề nghị để cho nhân dân chúng tôi bày tỏ lòng kính yêu lãnh đạo, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện được không?



Tần Thọ Sinh tuy vẫn là một người bạn cũ cực kỳ nhiệt tình, thế nhưng hắn vẫn nắm chắc lời ăn tiếng nói, dù là mở miệng lấy lòng và khá tùy ý nhưng vẫn có thêm vài phần xin chỉ thị.



Vương Tử Quân tuy cảm thấy thái độ của Tần Thọ Sinh đối với mình có chút biến hóa, tuy hắn cũng không thích những biến hóa này nhưng cũng không cố gắng thay đổi. Dù sao thì thời gian dần trôi qua, địa vị của con người cũng biến đổi, rất nhiều mối quan hệ cũng cần phải điều chỉnh. Có một câu nói thế này, làm lãnh đạo phải có cái khung của lãnh đạo, vào thời điểm thích hợp phải cho người ta nịnh bợ mình một chút, nếu như quá kiên trì không thay đổi, chỉ sợ sẽ làm cho người ta không biết nên theo ai, cũng xem như mất đi quan uy xứng đáng.



Lời đề nghị của Tần Thọ Sinh thật sự phù hợp với tâm ý của Vương Tử Quân, hắn cũng muốn bàn chuyện đầu tư kinh doanh trên bàn ăn. Thế là hắn dùng giọng biết thời biết thế nói:



- Giám đốc Tần, nếu anh đã nói như vậy thì chúng ta đi ăn rồi tiếp tục bàn luận. Đúng rồi, trong nhóm người chúng ta chỉ có Tiểu Triệu là đến từ tỉnh Sơn Nam, những người khác đều đến thành phố Hồng Ngọc, cho nên ở phương diện ăn uống, không những phải ăn no, mà phải ăn ngon. Hôm nay anh cũng đừng lừa gạt chúng tôi đấy nhé, phải khoản đãi mọi người một bữa thật ngon mới được.



- Tôi đây nào dám!



Tần Thọ Sinh nghe rõ lời trêu chọc của Vương Tử Quân thì càng cảm thấy mình có thể diện. Hắn lên tiếng nói vài lời đùa giỡn với Vương Tử Quân, sau đó đoàn người rời khỏi khách sạn.



Tần Thọ Sinh sắp xếp một quán cơm Tương Giang, nơi đây lắp đặt thiết bị rất xa hoa, khi đoàn người đi đến quán cơm, bà chủ quán đã đứng chờ sẵn ngoài cửa.



- Anh Tần, thời gian qua anh ít đến, điều này thật sự làm cho em gái đây phải suy nghĩ, không biết anh có ý kiến với em hay là quá chán với những món ăn trong quán rồi.



Bà chủ quán nở nụ cười quyến rũ, nàng vừa thấy hình bóng của Tần Thọ Sinh thì nhanh chóng tiến lên đón chào. Người phụ nữ này có bộ dạng rất tốt, ngũ quan đoan chính, cử chỉ lưu loát, hơn nữa trên gương mặt luôn có nụ cười cực kỳ tương tác.



Vương Tử Quân nghe thấy cách xưng hô của bà chủ quán với Tần Thọ Sinh thì chợt sinh ra cảm giá buồn cười. Bà chủ này không biết là phát âm có vấn đề hay sao mà khi gọi anh Tần lại làm người ta nghe vào tai và tưởng là anh Tình!



Tần Thọ Sinh nhìn bộ dạng mập mờ của bà chủ quán, trong lòng thầm đưa vợ mình ra so sánh với cô nàng, thế là không khỏi thầm than bà chủ quán thật sự là một người phụ nữ thú vị. Hắn phát hiện mình ở cùng người phụ nữ này thì thật sự rất thoải mái, rất thích thú. Trước kia hắn thường đến đây cũng là vì thích trêu chọc bà chủ quán vài câu. Hắn thấy đàn ông thành công thì giống như một con chiêm khổng tước xinh đẹp, anh nói xem nếu không biểu hiện trước mặt phụ nữ, như vậy thì tư thế oai hùng của mình là cho ai xem? Vì thế giám đốc Tần trước nay đều cố gắng biểu hiện mình trước những người phụ nữ xinh đẹp.


- Anh ta còn nói, chuyện này làm cho thành phố rất bị động, anh ấy yêu cầu khối chính quyền thành phố cho ra một văn kiện, trọng điểm đề cập đến quan niệm chính xác lúc tham gia công tác.



Trương Thông lúc đầu nói rất nhanh, sau đó chậm dần lại. Vương Tử Quân nghe Trương Thông báo cáo, sau đó khẽ gật đầu, cuối cùng mới cười nói:



- Chủ tịch Trương, cảm ơn anh đã quan tâm đến tôi, anh cứ yên tâm, chuyện này sẽ không có vấn đề.



Sau khi cúp điện thoại của Trương Thông thì Vương Tử Quân châm một điếu thuốc bắt đầu hút khói nhả sương. Tuy cú điện thoại của Trương Thông căn bản cũng không có nội dung thực tế, nhưng càng là như vậy càng chứng minh Nhâm Xương Bình và nhà máy rượu Tân Nguyên có một mối liên lạc mà chính mình không thể biết được.



- Người kia lại gọi nữa sao?



Tần Hồng Cẩm duỗi hai cánh tay trắng nõn ra ôm lấy Vương Tử Quân, nàng dùng giọng tùy ý nói, bộ ngực ép lên người hắn chợt biến dạng.



Vương Tử Quân thỏa mãn thiếu chút nữa thì rên lên, hắn vừa chậm rãi hưởng thụ sự dịu dàng của Tần Hồng Cẩm, vừa cười nói:



- Không có gì, hắn gọi thì cứ gọi, dù sao cũng không làm gì được.



Cát Trường Binh là kẻ đã sáng lập ra thời đại huy hoàng của nhà máy rượu Tân Nguyên vào lúc hiện tại, hắn có địa vị không ai so sánh được trong nhà máy rượu Tân Nguyên. Nhưng hắn là người nghiêm khắc yêu cầu chính mình, bình thường khi không có chuyện gì thường ở nhà dùng cơm, căn bản rất ít khi uống rượu.



Cát Trường Binh ngồi trên ghế sa lông trong nhà thoải mái xem chương trình thời sự. Mỗi ngày hắn đều xem thời sự, đây có thể nói là một sở thích của hắn, chỉ cần không có chuyện gì thì hắn sẽ nhất định không bỏ qua.



Khi nhiều tin tức được phát, cơ thể Cát Trường Binh chợt rơi vào tình cảnh nửa tỉnh nửa mê nhưng đầu óc lại hoạt động cực kỳ mạnh mẽ. Ngoài vài chuyện liên quan đến nhà máy, hắn còn nghĩ đến vị phó chủ tịch thường vụ thành phố Đông Bộ trẻ tuổi kia.



Đối phương đã đi mất, Cát Trường Binh dù thế nào cũng không ngờ mình nghe được in tức này thì cảm thấy không thoải mái, trong lòng chợt bùng lên cảm giác tức giận, vì vị phó chủ tịch thường vụ kia căn bản không coi mình ra gì. Nhưng chắc chắn không qua được vài ngày, chỉ sợ vị phó chủ tịch thường vụ kia sẽ có cuộc sống không được dễ chịu cho lắm.



Cát Trường Binh nghĩ về cuộc điện thoại kia mà thở dài một hơi, tuy hắn và chủ tịch Nhâm Xương Bình của thành phố Đông Bộ không có gì khúc mắc, thế nhưng vì sự phát triển của con mình sau này, hắn không thể không làm như vậy.



"Chỉ có thể thành thật xin lỗi vị phó chủ tịch thường vụ kia!"



Cát Trường Binh thầm cảm khái một tiếng, sau đó hắn ném cảm giác thương tiếc cuối cùng lên tận chín tầng mây.



Thời sự kết thúc rất đúng giờ, Cát Trường Binh nhìn biên tập viên đang thu thập tài liệu trong tivi mà miễn cưỡng dựa lưng ra sau ghế. Nếu không phải chờ xem dự báo thời tiết, hắn cũng không có thời gian nhìn xem chương trình quảng cáo nhàm chán kia.



- Róc rách!



Tiếng nước chảy vang lên, lúc này một thùng rượu lớn xuất hiện trên màn hình, sau đó là một điệu nhạc rất hùng hồn. Cuối cùng bốn chữ "Rượu Hồng La Xuân" chợt xuất hiện trên màn hình từ nhỏ đến lớn, chậm rãi hiện rõ trong mắt Cát Trường Binh.



Cát Trường Binh nhìn đoạn quảng cáo cực kỳ rung động trên tivi, hắn chợt cảm thấy hoa mắt, thần kinh trầm tĩnh đã nhanh chóng trở nên căng thẳng.



"Rượu Hồng La Xuân? Mình không nhìn lầm đấy chứ? Trên tivi có quảng cáo rượu Hồng La Xuân?"



Cát Trường Binh căn bản không xa lạ gì rượu Hồng La Xuân. Hắn là lãnh đạo nhà máy rượu Tân Nguyên, tất nhiên hắn sẽ biết rõ về các nhà máy rượu có danh tiếng ở các tỉnh thành chung quanh tỉnh Sơn Nam. Hồng La Xuân là một loại rượu của tỉnh Chiết Giang, đây càng là đối tượng được hắn quan tâm trọng điểm.



Nhưng khi địa vị của nhà máy rượu Tân Nguyên càng thêm vững chắc thì Cát Trường Binh đã loại bỏ nhà máy rượu Hồng La Xuân ra khỏi danh sách đối thủ của mình, hắn thấy tuy rượu Hồng La Xuân không tồi nhưng căn bản không có thực lực cạnh tranh với nhà máy rượu Tân Nguyên.



Nhưng bây giờ một đoạn quảng cáo như vậy đột nhiên xuất hiện làm cho Cát Trường Binh cảm thấy bực mình, một cảm giác không tốt bùng lên trong lòng. Tuy đoạn quảng cáo đã qua thế nhưng hắn vẫn đang nhìn chằm chằm vào màn hình.



- Anh Cát, anh làm sao vậy?



Vợ của Cát Trường Binh từ trong một gian phòng khác đi ra, khi thấy bộ dạng của gấp gáp của Cát Trường Binh thì vội vàng dùng giọng quan tâm hỏi.



- Rượu Hồng La Xuân...Em thấy rượu Hồng La Xuân như thế nào?



Cát Trường Binh quay đầu sang nhìn vợ rồi trầm giọng hỏi.



Làm vợ của Cát Trường Binh, Mã Xuân Diễm thật sự không biết đến nhiều thứ khác nhưng lại có không ít nghiên cứu về rượu. Sau khi nghe thấy chồng mình nhắc đến rượu Hồng La Xuân thì nàng tùy ý nói:



- Rượu của nhà máy này có chất lượng tốt, hơn nữa em thấy nếu uống vào thì cảm nhận được có chút gì đó khác biệt so với rượu của công ty của anh.



Vẻ mặt Cát Trường Binh dần khôi phục lại như thường, hắn nghe vài tiết mục trong tivi, sau đó thở dài một hơi. Hắn tự tay đốt một điếu thuốc rồi một lúc lâu sau mới nói:



- Cứ nhảy đi, để xem các người nhảy được bao xa.



Vợ Cát Trường Binh căn bản không biết chồng mình nói gì, nhưng Cát Trường Binh là người bình thường rất có khí độ, vợ cũng phải có chút sợ hãi, thế nên cũng không tiếp lời chồng.



Nếu so sánh với tâm tình không tốt của Cát Trường Binh thì lúc này Tần Thọ Sinh của nhà máy rượu Hồng La Xuân đang vui mừng như điên, bốn phía chung quanh hắn đám lãnh đạo nhà máy, bọn họ quy củ đứng cách Tần Thọ Sinh không xa, từng cặp mắt nhìn chằm chằm vào màn hình lớn trước mặt.



Quảng cáo rượu Hồng La Xuân, Tần Thọ Sinh dù đã xem đoạn băng này không biết bao nhiêu lần, thế nhưng khi hình ảnh xuất hiện thì hắn cũng không nhịn được phải đứng lên.



Quảng cáo rất ngắn, chỉ là nửa phút, thế nhưng khi nhìn hình ảnh quen thuộc xuất hiện thì Tần Thọ Sinh không khỏi cảm thấy trái tim mình phóng lên họng.



- Thế nào?



Sau khi điều chỉnh tâm tình của mình, Tần Thọ Sinh dùng ánh mắt có chút không yên nhìn tên phó giám đốc ngồi cách đó không xa hỏi.