Bí Thư Trùng Sinh
Chương 507 : Nụ cười của tôi với anh chẳng qua chỉ là lễ phép
Ngày đăng: 02:18 19/04/20
Lý Ổn Trung quay đầu nhìn thoáng qua người vừa lên tiếng, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường, hắn cúi đầu cười hì hì nhìn đối phương:
- Chủ tịch Cảnh, nghe nói huyện anh lại xuất hiện một vụ án trèo tường, tôi cảm thấy anh là lãnh đạo khối chính quyền, anh cũng nên bỏ ra nhiều công sức hơn ở phương diện trật tự trị an.
Chủ tịch Cảnh năm nay hơn bốn mươi tuổi, đeo một cặp kính, bộ dạng rất lịch sự. Nhưng khi hắn nghe Lý Ổn Trung nhắc đến vụ án trèo tường, gương mặt chợt căng cứng và đỏ bừng bừng, hắn chỉ vào Lý Ổn Trung muốn nói gì đó nhưng lại không nên lời.
Hai người đấu khẩu với nhau tất nhiên sẽ làm cho người bên cạnh phải chú ý, đám người ngồi đây đều là lãnh đạo địa phương, lãnh đạo quận huyện, rất quen thuộc vị chủ tịch Cảnh kia. Nhưng khi Lý Ổn Trung mở miệng thì mọi người không khỏi nhếch miệng cười.
Thì ra khi vị chủ tịch Cảnh này còn trẻ thì cùng qua lại với một người phụ nữ, thường qua đêm ở nhà người phụ nữ này. Nghe nói có một lần bố chồng và em chồng quyết định ngăn chặn, cuối cùng anh Cảnh không biết phải làm sao, đành phải trèo tường bỏ chạy, chuyện này sau đó được truyền khắp thành phố Đông Bộ.
- Được rồi, hai anh đừng ồn ào nữa, bắt đầu họp rồi kìa.
Khi gương mặt chủ tịch Cảnh trở nên tái nhợt thì Hào Thanh Dương trầm giọng nói.
Hào Thanh Dương lên tiếng làm cho ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía đài chủ tịch, đúng lúc một nhóm thường ủy thị ủy đi ra từ cánh cửa bên hông, đi đầu vẫn là bí thư thị ủy Tiết Diệu Tiến.
Ngay từ lúc bắt đầu thì bầu không khí đã rất nặng nề, Vương Tử Quân ngồi trên đài chủ tịch, hắn cảm nhận được bầu không khí khó chịu, thế là không khỏi có vài phần bội phục Tiết Diệu Tiến.
Tuy Tiết Diệu Tiến sắp lui ra khỏi sân khấu chính trị của thành phố Đông Bộ, lại có sự việc liên quan đến Lý Khang Lộ và Tiết Nhất Phàm xảy ra, thế nhưng không thể phủ nhận lực ản hưởng của Tiết Diệu Tiến ở thành phố Đông Bộ vẫn cực kỳ sâu sắc.
Tham gia hội nghị lần này đều là cán bộ cấp cục trong thành phố, mà có rất nhiều cán bộ tỏ ra cực kỳ ngưng trọng, không những không nói gì, cũng không ai hí hoáy ghi chép, chỉ ngẩng đầu nhìn lên đài chủ tịch mà thôi.
Vương Tử Quân dù không nhìn kỹ ánh mắt của bọn họ, thế nhưng thấy đại đa số đều nhìn về phía vị bí thư thị ủy sắp rời khỏi chức vụ. Tuy Tiết Diệu Tiến phạm vào chút sai lầm ở thành phố Đông Bộ, thế nhưng nói một cách toàn diện thì cho ra không ít cống hiến.
- Lãnh đạo tỉnh ủy cho ra quyết định miễn đi chức vụ ủy viên tỉnh ủy, thường ủy thị ủy, bí thư thị ủy thành phố Đông Bộ của đồng chí Tiết Diệu Tiến...
Âm thanh trầm bổng phát ra từ miệng Đổng Quốc Khánh thông qua micro vang vọng khắp phòng.
Cả phòng họp cực kỳ yên tĩnh, không ai mở miệng, nhưng ai cũng biết khi quyết định kia được đọc xong, thời đại của bí thư Tiết Diệu Tiến ở thành phố Đông Bộ đã kết thúc.
- Lúc này mời đồng chí Tiết Diệu Tiến phát biểu vài lời.
Nhâm Xương Bình là người chủ trì hội nghị, lúc này Tiết Diệu Tiến tạm rời khỏi cương vị làm hắn vui mừng như điên, nhưng lúc này ở trong phòng hội nghị thì hắn vẫn cố gắng áp chế chính mình, vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh và hờ hững, hầu như có tư thái rất phù hợp.
Nhâm Xương Bình nói xong những lời như vậy thì đưa mắt nhìn xuống bên dưới. Hắn không biết mình nhìn xuống để làm gì, nhưng hắn cảm thấy mình nên rộng lượng một chút, cũng làm cho đám người bên dưới biết rõ, chính mình cực kỳ khách khí với một vị đồng chí sắp về hưu như Tiết Diệu Tiến.
Lúc này trong phòng họp cực kỳ yên ắng, tất cả ánh mắt nếu như vừa rồi có chút che giấu thì bây giờ lại đồng loạt nhìn về phía Tiết Diệu Tiến, nhìn về phía vị bí thư thị ủy sắp rời khỏi chức vụ.
Chỉ sau vài phút, khi văn kiện của tỉnh ủy được truyền đạt, Tiết Diệu Tiến đã rời khỏi vị trí lãnh đạo đứng đầu thành phố Đông Bộ.
Vương Tử Quân nhìn về phía bí thư Tiết Diệu Tiến, vừa rồi bí thư Tiết Diệu Tiến còn có vẻ cực kỳ tinh thần, thế nhưng khi có tuyên bố của Đổng Quốc Khánh, khoảnh khắc đó giống như bí thư Tiết già đi hơn mười tuổi.
- Bốp bốp bốp. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Vương Tử Quân nhìn và gật đầu với bí thư Tiết Diệu Tiến, sau đó bắt đầu vỗ tay. Tiếng vỗ tay của Vương Tử Quân giống như phá tan bầu không khí áp chế trong phòng hội nghị, nó cũng giống như một ký hiệu, chợt đánh thức đám người trong phòng hội nghị, thế là tiếng vỗ tay chợt bùng lên như sấm dậy biển gầm.
- Chủ tịch Vương, tôi đang trưng cầu ý kiến của anh, cũng không phải lúc để anh nói đùa.
Đổng Quốc Khánh gạt tàn thuốc rồi trầm giọng nói.
- Trưởng phòng Đổng, tôi cũng không muốn nói đùa với anh, tuy hai năm qua thành phố Đông Bộ phát triển kinh tế rất mạnh mẽ, nhưng sau sự kiện Lý Khang Lộ và bí thư Tiết Diệu Tiến về hưu, thực tế thì thành phố Đông Bộ lại rơi vào trạng thái phát triển bấp bênh. Lúc này càng cần một người hiểu rõ xu thế phát triển của thành phố Đông Bộ, lại có thể khống chế được cục diện để làm chủ tịch.
- Nếu nói về mức độ hiểu rõ về thành phố Đông Bộ thì bí thư Phạm thật sự còn kém hơn ngài, đồng thời anh ấy nắm công tác của đảng ủy, là một người có năng lực tổ chức, nhưng nếu nói về phương diện kinh tế thì thật sự còn kém ngài.
Vương Tử Quân nói rất chăm chú, thật sự giống như hắn muốn giúp Đổng Quốc Khánh tiến lên vị trí chủ tịch thành phố Đông Bộ. Nhưng Đổng Quốc Khánh lại sinh ra cảm giác như ăn thuốc đắng, mình muốn dùng biện pháp để cho Vương Tử Quân căn bản không thể đề cử chính mình, không ngờ tên này lại chơi trò, còn ôm lấy mình để chối bỏ Phạm Bằng Phi.
Dưới tình huống này Đổng Quốc Khánh có thể làm gì đây? Hắn thầm mắng Vương Tử Quân xảo quyệt, đồng thời cũng chỉ trầm giọng nói:
- Chủ tịch Tử Quân, anh quá quan tâm đến tôi rồi. Tuy đồng chí Bằng Phi công tác chủ yếu ở phía đảng ủy, thế nhưng anh ấy cũng là một cán bộ có ánh mắt độc đáo nhìn về phương diện phát triển kinh tế.
- Trưởng phòng Đổng, tôi cũng tin tưởng bí thư Phạm có năng lực như vậy, nếu là thời điểm bình thường thì bí thư Phạm sẽ thích hợp với vị trí chủ tịch. Thế nhưng bây giờ tôi cảm thấy trưởng phòng Đổng đến thành phố Đông Bộ ngăn con sóng dữ sẽ là phù hợp và ổn thỏa hơn.
Vương Tử Quân mỉm cười nhìn vào hai mắt Đổng Quốc Khánh, sau đó dùng giọng sắt son nói.
Đổng Quốc Khánh sao có thể làm chủ tịch thành phố Đông Bộ? Bây giờ dù là vị trí bí thư thị ủy thành phố Đông Bộ thì hắn cũng không quá hứng thú. Hắn nhìn bộ dạng cười ha hả của Vương Tử Quân, thế là hắn cảm thấy mình không nên tiếp tục dây dưa với người này nữa.
Sau nửa giờ thì Vương Tử Quân rời khỏi phòng làm việc của Đổng Quốc Khánh, tuy trên hành lang không có người nào, thế nhưng lại có vô số ánh mắt nhìn xuyên qua cửa sổ về phía bên này.
Bầu trời hoàng hôn bao la, thật sự rất đẹp, Đổng Quốc Khánh ngồi trước bàn làm việc nhìn đống tài liệu trên bàn, hắn chợt sinh ra cảm giác vô lực.
- Trưởng phòng Đổng, đây là tư liệu nói chuyện của chúng ta.
Một viên cán bộ đi đến đưa tài liệu vào trong tay Đổng Quốc Khánh.
Đổng Quốc Khánh khẽ gật đầu, hắn mở ra xem, nhìn trên phương diện đề cử có ba lần xuất hiện tên Vương Tử Quân, hắn càng thêm nhíu mày thật chặt. Thành phố Đông Bộ vững vàng vượt qua thời điểm quá độ, thế nhưng Vương Tử Quân lại giống như một vật cản phóng ra làm cho nhiệm vụ mà tuyến trên giao phó chợt xuất hiện vấn đề, làm Đổng Quốc Khánh không thể không chú ý.
- Trưởng phòng Đổng, đã có công tác thống kê.
Thư ký cẩn thận đi đến bên cạnh Đổng Quốc Khánh rồi khẽ nói.
Đổng Quốc Khánh nhìn gương mặt căng cứng của thư ký mà trong lòng chợt cảm thấy có chút chấn động, nhưng hắn là cán bộ công tác nhiều năm, định lực rất mạnh mẽ, người thường không thể so sánh được. Hắn trầm ngâm một lát rồi bình tĩnh nói:
- Thế nào rồi?
- Số phiếu đề cử cho chủ tịch Vương Tử Quân nhiều hơn một phần ba so với bí thư Phạm.
Thư ký dừng lại một chút, sau đó mới khẽ nói ra kết quả.
Đổng Quốc Khánh nghe kết quả làm cho người ta nghẹn họng phát ra từ miệng thư ký của mình, bàn tay vô tình rơi xuống mặt bàn.