Bí Thư Trùng Sinh
Chương 510 : Chơi đùa với anh
Ngày đăng: 02:18 19/04/20
Đổng Quốc Khánh cầm lấy bút, trầm ngâm một lát rồi lại đặt bút xuống. Hắn nhìn thoáng qua tên nhân viên trẻ tuổi rồi mở miệng phân phó:
- Tiểu Hào, ngoài những gì tôi thường xuyên mang theo thì đưa về, còn đâu để lại, dù sao những thứ kia đều là của thành phố Đông Bộ.
- Vâng, nhưng trưởng phòng Đổng, bộ truyện Thủy Hử này là của chủ tịch Nhâm đưa cho ngài, nếu để nó lại, có làm cho chủ tịch Nhâm nghĩ gì khác không?
Tiểu Hào lấy vài cuốn sách từ trên giá xuống, sau đó dùng giọng có chút không muốn nói với Đổng Quốc Khánh.
Đổng Quốc Khánh nhìn về phía vài cuốn sách, hắn cũng có chút không muốn, thế nhưng cuối cùng vẫn phất tay nói:
- Bộ sách này cũng để lại, tôi nhận tấm lòng của đồng chí Xương Bình là được.
Tiểu Hào nhìn thấy vẻ mặt Đổng Quốc Khánh không quá tốt thì cũng không dám nói nhiều lời, hắn vội vàng dựa theo sắp xếp của Đổng Quốc Khánh, tiến hành phân loại.
Đổng Quốc Khánh thở dài một hơi, lúc này hắn không biết vì sao cảm thấy trước ngực có hơi bị đè nén, giống như có một khối đá ép lên, hít thở có chút khó khăn. Hắn đi vài bước đến bên cửa sổ, khẽ mở cửa sổ ra, thầm nghĩ, chẳng lẽ mình thật sự còn sinh ra cảm giác không muốn rời khỏi thành phố Đông Bộ sao?
Tất cả mọi thứ ở thành phố Đông Bộ này đều đã kết thúc dựa theo ý nghĩ của mình. Tuy trưởng phòng Hứa không nói rõ trong điện thoại, thế nhưng thực tế lại biểu đạt ý nghĩ rất đúng chỗ: Tỉnh ủy đã đạt thành ăn ý với vị trí chủ tịch thành phố Đông Bộ.
Đổng Quốc Khánh hoàn thành thuận lợi công tác của mình, vị trí trưởng phòng tuyên truyền tỉnh ủy cũng không thể tiếp tục để trống, thế là một sân khấu rộng sắp được mở ra. Đây không phải là hy vọng sau nhiều năm của hắn sao?
Nhưng không biết vì điều gì mà Đổng Quốc Khánh luôn cảm thấy trong lòng có chút trống rỗng...
Hoàng hôn vào lúc giao mùa xuân và hạ cũng không quá nóng bức, trong không khí có cảm giác mát mẻ. Vương Tử Quân đeo một chiếc kính râm đi trên đường, bên cạnh hắn là Mạc Tiểu Bắc xinh đẹp động lòng người với một bộ trang phục bình thường.
Vương Tử Quân cũng không ngờ Mạc Tiểu Bắc sẽ đến, nhưng hắn lại thật sự cảm thấy rất mừng. Hắn biết nàng là người bề ngoài lạnh lùng nhưng trong khung rất có tình cảm, lúc này hắn cũng không muốn nấu cơm, thế là kéo nàng đi ra đường, tùy tiện tìm một quán ăn nào đó.
Hai người Vương Tử Quân đi vào trong một con hẻm nhỏ, hai bên đường tiểu thương bày bán ồn ào tràn đầy sức sống. Vương Tử Quân chợt cảm thấy có chút kỳ lạ, trước nay sao mình không chú ý đến những âm thanh quen thuộc và thân thiết như thế này?
- Những món thức ăn ở nơi đây khá ngon, món súp cũng mới lạ, ngày nào uống rượu cũng gọi vài món ở chỗ này, ăn vào có thể giải rượu.
Vương Tử Quân giữ lấy bàn tay của Mạc Tiểu Bắc, sau đó khẽ nói.
- Anh nên uống ít đi một chút thì hay hơn.
Mạc Tiểu Bắc cũng không có hứng thú với những món giã rượu của Vương Tử Quân, nàng dùng giọng đầy tình cảm khuyên bảo hắn.
Dù biết vợ mình có tính tình như vậy nhưng Vương Tử Quân vẫn sinh ra cảm giác bị đánh bại. Hắn nhận mệnh rồi lại lắc đầu, sau đó chăm chú nói:
- Ôi, cách mạng là vậy, mỗi ngày đều say rượu, uống đến mức hư hại dạ dày, anh cũng không có biện pháp nào khác.
- Anh không thành thật, những lời này rõ ràng chỉ để gạt người.
Mạc Tiểu Bắc trừng mắt nhìn Vương Tử Quân rồi hờn dỗi nói.
Vương Tử Quân cười hì hì nói:
- Vợ đại nhân à, anh biết rồi không được sao? Rượu không phải là thứ tốt, sau này anh nhất định sẽ giảm bớt.
Mạc Tiểu Bắc lúc này mới gật đầu thỏa mãn, nàng khẽ khoác lấy tay của Vương Tử Quân, hai người đi về phía trước.
- Vợ, anh nói trước với em nhé, lát nữa gọi món súp thì em không nên bỏ ớt vào, nếu không sẽ phá hủy hương vị.
Vương Tử Quân nhìn thấy không ít người đi đường ném cho mình ánh mắt hâm mộ, hắn chợt ưỡn ngực lên, sau đó khẽ nói với Mạc Tiểu Bắc.
Mạc Tiểu Bắc cũng giữ chặt lấy bàn tay của Vương Tử Quân, dù nàng không nói gì nhưng tình cảm vẫn theo cánh tay truyền đến người Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân đang định mở miệng giới thiệu vài món ăn với Mạc Tiểu Bắc, hắn chợt ngậm miệng lại, hắn cảm nhận được tình cảm ấm áp vào lúc này, thế là hai người cứ mãi rơi vào trạng thái xúc động như vậy.
Không bắt đầu, không chấm dứt, chỉ mãi kéo dài...
- Là chỗ này, chúng ta vào thôi.
Vương Tử Quân dừng lại trước một quán ăn, sau đó hắn kéo Mạc Tiểu Bắc đi vào, chợt thấy bên trong có người nói:
- Bà chủ, chị sợ tôi ăn mỳ không trả tiền sao? Thế nào lại không bán? Tôi đã đi cả cây số đến đây để ăn mỳ của chị.
- Anh bạn à, không phải là chị đây không bán mà lãnh đạo tuyến trên kiểm tra, đã nói rõ ràng, chúng tôi sẽ đóng cửa ba ngày, vừa rồi tôi đi ra là đóng cửa, không tiếp tục kinh doanh, không ngờ cậu lại đến đúng lúc như vậy. Hôm nay mong cậu thông cảm cho, đợi đến khi khai trương lại, chị mời cậu hai tô mì miễn phí, thế nào?
Một giọng nữ vang dội từ trong quán ăn truyền ra, tuy không thấy người nói nhưng giọng điệu lại làm người ta liên tưởng đến hình tượng một người phụ nữ thông minh tháo vát.
Bà chủ giải thích như vậy làm cho tên đàn ông chợt bình tĩnh trở lại, nhưng cảm giác tức giận vẫn chưa loại trừ, hắn đặt mông người xuông ghế rồi dùng giọng oán giận mắng:
- Con bà nó, đây là chuyện gì, cái quái gì là lãnh đạo xuống kiểm tra? Có muốn cho người ta dùng cơm nữa không?
- Anh bạn, xin bớt giận, các đồng chí cũng không có biện pháp nào khác hơn, đây là nhiệm vụ của tuyến trên, người ta cũng không thể không hoàn thành.
Bà chủ vừa rót nước cho tên đàn ông trước mặt vừa khẽ mở miệng khuyên giải.
Cảm giác tức giận của tên đàn ông với bà chủ lúc này đã không còn, hắn nâng ly lên làm một ngụm rồi nói:
- Đám quan lại suốt ngày chỉ nghĩ biện pháp làm khổ dân, không phải chỉ là một vị lãnh đạo xuống kiểm tra sao? Chỉ như vậy đã không cho người ta dùng cơm, nếu như lãnh đạo quốc gia xuống, như vậy chỉ sợ chuyện gì bọn họ cũng thò tay vào quản lý.
Bà chủ cười hì hì, nàng mở quán ăn nhiều năm, đã gặp qua muôn loại thực khách, có lời nào chưa từng được nghe? Thế là nàng nhanh chóng lên tiếng:
- Anh bạn cứ yên tâm, cho dù lãnh đạo quốc gia đến đây, có quản cả trời cũng không quá chen vào chuyện của chúng ta.
Vương Tử Quân quy củ chào trưởng ban Dương một tiếng, sau đó hắn đứng bên cạnh lãnh đạo.
Dương Độ Lục nhìn gương mặt treo nụ cười và cực kỳ bình tĩnh của Vương Tử Quân, trong lòng không hiểu vì sao chợt sinh ra một cảm giác khác lạ, đó chính là con mình so với người ta là quá chênh lệch, hèn gì không tránh khỏi tình huống vấp ngã ở huyện Lô Bắc và quay về với bộ dạng khốn khổ khốn nạn.
Dương Độ Lục tuy nghĩ như vậy nhưng lại dùng giọng cực kỳ quan tâm để hỏi han cuộc sống và công tác của Vương Tử Quân. Sau khi Vương Tử Quân trả lời đơn giản thì Dương Độ Lục khẽ nở nụ cười nói với Nhiếp Hạ Quân ở bên cạnh:
- Bí thư Nhiếp, tôi cảm thấy rất hài lòng vì anh đã can đảm sắp xếp đồng chí Vương Tử Quân lên vị trí phó chủ tịch thường vụ thành phố Đông Bộ, điều này nói rõ các anh đã rất coi trọng công tác bồi dưỡng cán bộ trẻ tuổi. Trên phương diện phân công công tác thì chúng ta phải sửa cũ thành mới, cán bộ trẻ can đảm cần phải có được cơ hội, cần phải cho bọn họ sân khấu để phát huy thể lực, đồng thời cũng rèn luyện chính mình.
Nhiếp Hạ Quân hiểu rõ ý nghĩ của Dương Độ Lục, đối phương dùng hai chữu phân công lớn gan để nói rõ việc sắp xếp Vương Tử Quân lên vị trí phó chủ tịch thường vụ đã là quá mạnh rồi, cũng đừng nên tiếp tục đẩy lên cương vị cao hơn.
Tuy trong lòng thầm oán Dương Độ Lục, thế nhưng vì có chuyện cần được Dương Độ Lục giúp đỡ, thế nên Nhiếp Hạ Quân cũng chỉ có thể vứt bỏ những bất mãn trong lòng. Lão mỉm cười nói với Dương Độ Lục:
- Trưởng ban Dương cứ yên tâm, tỉnh Sơn Nam chúng tôi nhất định sẽ làm tốt công tác bồi dưỡng đồng chí Vương Tử Quân.
- À, tôi tin tưởng các anh nhất định sẽ làm tốt. Nhưng tôi còn phải nhắc nhở các anh một câu, đường phải đi từng bước, cơm phải ăn từng miếng, bài học lớn chính là nóng vội thì không thành công, không nên sa chân vào tình huống này.
Dương Độ Lục nói những lời thấm thía với Vương Tử Quân, sau đó lén đưa mắt nhìn Vương Tử Quân.
Trong ánh mắt của Dương Độ Lục, lão phát hiện gương mặt Vương Tử Quân vẫn mang theo nụ cười, giống như căn bản không hiểu rõ lời nói của mình. Lão vừa thầm cảm khái tâm cơ sâu sắc của Vương Tử Quân, lại vừa cảm thấy chần chừ vì những hành vi của mình vào lúc này.
Cháu rể của Mạc gia thì thế nào? Nhà mình và Mạc gia cũng có quan hệ rất tốt, có nhiều chuyện hai gia đình cùng hợp tác, Mạc gia sẽ tuyệt đối không vì một đứa cháu rể mà trở mặt với mình.
Vô tình Dương Độ Lục chỉ cảm thấy da thịt căng cứng, khớp xương ngứa ngáy, ngực nở nang, một cảm giác quyền uy tuyệt đối tràn ngập ổ bụng. Lúc này lão nhìn Vương Tử Quân, hoàn toàn là ánh mắt nhìn từ trên cao xuống dưới.
Tuy tên thanh niên này là bất phàm nhưng đối với mình cũng chỉ là một nhân tài mới xuất hiện mà thôi, nào cần mình băn khoăn lo lắng quá nhiều làm gì cho mệt?
Trong đầu chợt lóe lên những ý nghĩ như vậy, Dương Độ Lục vỗ vai Vương Tử Quân cực kỳ thân mật rồi nói:
- Đồng chí Tiểu Vương làm rất tốt, tôi tin tưởng sóng sau sẽ vỗ sóng trước, cậu là cán bộ trẻ tuổi có năng lực, chắc chắn sẽ có cơ hội trổ hết tài năng.
- Cám ơn trưởng ban Dương, tôi nhất định sẽ cố gắng, sẽ không làm cho trưởng ban Dương thất vọng.
Vương Tử Quân nhìn Dương Độ Lục rồi dùng giọng nói từng chữ lên tiếng.
Vương Tử Quân trả lời rất quy củ, rất hợp với lẽ thường, nhưng không hiểu vì sao mà Dương Độ Lục nghe vào lại cảm thấy rất không thoải mái. Cái gì làm cho lão cảm thấy như mang nặng trên lưng, như mắc nghẹn ở cổ như vậy? Chẳng lẽ là ánh mắt của tên thanh niên này? Ánh mắt của đối phương có lực sát thương rất lớn, làm cho tâm tình của trưởng ban Dương khó bảo trì cảm giác thái bình và vui sướng trước đó.
Khi Dương Độ Lục còn đang chần chừ thì Nhâm Xương Bình quay sang Phạm Bằng Phi ở sau lưng khẽ cười một tiếng, mà Phạm Bằng Phi cũng khẽ nở nụ cười. Trong mắt hai người thật sự lóe lên cảm giác ăn ý không nói nên lời.
- Tút tút tút.
Điện thoại của Nhâm Xương Bình chợt vang lên, bầu không khí bình tĩnh chợt bị phá vỡ, không ít người đưa mắt nhìn Nhâm Xương Bình. Nhâm Xương Bình lấy điện thoại ra mà liên tục mắng thầm, trong lòng thầm nghĩ nếu không phải có việc gấp, hắn sẽ không để yên cho người gọi điện thoại vào lúc này.
- Alo!
Nhâm Xương Bình dùng giọng trầm thấp và ngưng trọng lên tiếng, nhưng sau khi gnhe được âm thanh từ đầu dây bên kia thì vẻ mặt hùng hổ của hắn đã nhanh chóng biến đổi.
- Bí thư Tiết, ngài có chuyện gì sao?
Tiết Diệu Tiến tuy đã rút lui nhưng vì lực ảnh hưởng mạnh mẽ vẫn tồn tại ở thành phố Đông Bộ, thế cho nên Nhâm Xương Bình không tự giác được phải hạ thấp chính mình xuống một chút.
- Lão lãnh đạo đến thành phố Đông Bộ.
Tiết Diệu Tiến chỉ nói một câu như vậy rồi cúp điện thoại.
Sau khi Nhâm Xương Bình cúp điện thoại, thư ký của Dương Độ Lục ở phía bên kia cũng đi đến lên tiếng báo cáo:
- Trưởng ban Dương, vừa rồi nhận được điện thoại của văn phòng, bọn họ nói Hà lão đã đến thành phố Đông Bộ.
"Hà lão đến thành phố Đông Bộ?"
Khi có một số người còn chưa hiểu Hà lão đại biểu cho thứ gì, thư ký của Nhiếp Hạ Quân cũng đi đến, hắn trầm giọng báo cáo tin tức cho bí thư Nhiếp Hạ Quân.
Đám nhân viên công tác ở nơi đây căn bản không biết Hà lão là ai, thế nhưng Dương Độ Lục và các vị cán bộ cấp tỉnh đến thành phố Đông Bộ kiểm tra chỉ đạo công tác lại không xa lạ gì cái tên này. Khi đám người nghe được tin tức như vậy thì nhanh chóng tỏ ra khiếp sợ.
Hà lão chính là cán bộ lãnh đạo đã về hưu có chức vị cao nhất trước nay của tỉnh Sơn Nam, tuy bây giờ đã rút lui nhưng có rất nhiều chuyện vẫn có lực ảnh hưởng khó thể xem thường. Đặc biệt là Hà lão từng là bí thư tỉnh ủy Sơn Nam nhiều năm, càng là người có uy vọng cao vời.
Những ánh mắt nhìn về phía Dương Độ Lục, bây giờ lão là cán bộ lãnh đạo có cấp bậc cao nhất ở đây, Nhiếp Hạ Quân dù là địa chủ nhưng vào lúc này cũng phả coi trọng ý kiến của trưởng ban Dương từng là bí thư tiền nhiệm tỉnh Sơn Nam.
- Lãnh đạo đến thì tốt quá, đã lâu rồi chưa gặp lãnh đạo. Bí thư Nhiếp, chúng ta cùng đi, lão lãnh đạo thích náo nhiệt, khi thấy chúng ta cùng đến chắc chắn sẽ rất vui sướng.
Dương Độ Lục nở nụ cười vui sướng rồi nói với Nhiếp Hạ Quân.
Nhiếp Hạ Quân gật đầu nói:
- Trưởng ban Dương nói rất đúng, trước tết tôi còn mời lãnh đạo xuống tỉnh Sơn Nam, nhưng vì thời tiết có hơi xấu nên không thành, tôi còn đang cảm thấy rất tiếc nuối.
Hai người Dương Độ Lục và Nhiếp Hạ Quân tuy nói chuyện với bộ dạng cực kỳ hào hứng nhưng ánh mắt lại lóe lên chút lo lắng, nếu so với Dương Độ Lục thì Nhiếp Hạ Quân càng lo lắng hơn nhiều.
Hà lão đột nhiên đến tỉnh Sơn Nam, không những làm cho hai vị lãnh đạo chủ yếu cực kỳ lo lắng, hơn nữa đám cán bộ quen thuộc với Hà lão cũng có chút bất an. Dù sao Hà lão đột nhiên đi đến cũng không phải là chuyện nhỏ.
Nhưng lo lắng thì lo lắng, không ai dám nói ra câu nào, bọn họ đều nhanh chóng theo sát tiến độ của Dương Độ Lục và Nhiếp Hạ Quân.
Phạm Bằng Phi cầm bản thảo trong tay, lúc này hắn sinh ra cảm giác rất bức bối. Hắn vì muốn biểu hiện tốt trước mặt trưởng ban Dương mà bỏ công chuẩn bị, chỉ riêng bản báo cáo trong tay đã làm hắn hao tổn không biết bao nhiêu tế bào não.
Phạm Bằng Phi bỏ ra nhiều công sức như vậy chẳng phải muốn để lại ấn tượng tốt cho lãnh đạo sao? Không ngờ đến lúc hắn sắp báo cáo thì Hà lão đến đây. Tin tức này và thái độ của đám người Dương Độ Lục giống như gáo nước lạnh dội lên đầu Phạm Bằng Phi. Vô tình hắn chợt sinh ra cảm giác giống như có người đấm thật mạnh vào trái tim mình trong tình huống mình chưa kịp chuẩn bị..