Bí Thư Trùng Sinh
Chương 516 : Mặc kệ mèo đen hay mèo trắng, bắt được chuột là mèo tốt
Ngày đăng: 02:18 19/04/20
Dù Vương Tử Quân là bộ hạ cũ của Trịnh Đông Phương, là cán bộ thanh niên mà lão cực kỳ tán thưởng, thế nhưng hắn đặt ra nghi vấn cũng làm cho lão thật sự không cảm thấy thoải mái. Lão cố gắng áp chế tâm tình của mình, sau đó kiên nhẫn giải thích:
- Nếu so sánh với những khu vực phát triển kinh tế mạnh mẽ khác thì thành phố An Dịch có xu thế lạc hậu hơn, chỉ cần có lợi cho phát triển kinh tế, có gì mà không dám thử, không dám xông, không dám làm một lần? Giống như Đặng lão từng nói, mặc kệ là mèo trắng hay mèo đen, chỉ cần bắt được chuột sẽ là mèo tốt. Tôi còn cho rằng phát triển kinh tế mới là đạo lý đúng đắn nhất.
Vương Tử Quân nhìn thẳng vào Trịnh Đông Phương, hắn dùng giọng rất khẽ nhưng cực kỳ kiên định nói:
- Đối với tất cả thành phố thì phát triển kinh tế là cực kỳ quan trọng, nhưng chúng ta cũng không nên bỏ qua phương thức tăng trưởng kinh tế, ít nhất cũng không thể vì phát triển kinh tế mà xây dựng trùng lặp. Đặc biệt là thành phố An Dịch, chúng ta đã phát triển đến ngưỡng cao độ, càng là như vậy thì càng không nên áp đặt, không nên rối loạn như ong vỡ tổ, phải tạo ra đặc sắc riêng của mình.
- Kinh tế phát triển nhanh mạnh thì tốt, nhưng nếu có thể tạo nên một hệ thống tăng trưởng kinh tế tốt đẹp mới có thể nhập gia tùy tục, mới có thể đẩy mạnh phát triển đặc sắc kinh tế vùng miền...
Trịnh Đông Phương nghe những lời nói của Vương Tử Quân thì tâm tính có chút bức bối cũng giảm hẳn xuống, vẻ mặt bình tĩnh trở lại. Lão rút thuốc châm lửa, vừa nghe Vương Tử Quân lên tiếng vừa trầm tư hút thuốc.
Nếu như vừa rồi Trịnh Đông Phương vì vị trí chủ tịch thành phố Đông Bộ của Vương Tử Quân mà cố ý cho hắn ngồi ngang hàng với mình, bây giờ lão lại vui vẻ sắp xếp Vương Tử Quân lên vị trí ngang hàng với mình.
- Tử Quân, tôi hiểu ý của cậu, thế nhưng muốn tạo nên một hệ thống kinh tế cũng không phải một chuyện dễ dàng...
- Vì vậy mới cần khoa học định vị, chỉ cần cho ra định vị đúng đắn, xây dựng đặc sắc kinh tế của mình, sẽ kêu gọi được rất nhiều đầu tư.
Hàng loạt vấn đề được hai người nhắc đến, trong quá trình bàn luận, Vương Tử Quân dù có trí nhớ kiếp trước của mình làm cơ sở nhưng đối diện với một bí thư Trịnh Đông Phương có kinh nghiệm công tác nhiều năm và bản lĩnh lý luận cực kỳ vững vàng cũng không chiếm được thế thượng phong. Nhưng khi hai người càng bàn luận thì càng làm cho quan điểm giữa hai bên tiếp cận với nhau, càng ngày càng dung hợp.
- Thay đổi phương thức tăng trưởng kinh tế, đây thật sự là lựa chọn có một không hai của địa phương.
Trịnh Đông Phương cảm khái một câu rồi nâng ly trà đã lạnh lên nhấp một ngụm, trên mặt chợt lộ ra niềm vui khó thể che giấu.
Vương Tử Quân cũng cười cười không nói thêm điều gì, tuy hắn không biết những lời của mình có bao nhiêu trợ giúp với Trịnh Đông Phương, thế nhưng ít nhất thì hắn cũng xem như tận tâm vì bạn bè của mình.
Tuy đã qua giờ cơm trưa nhưng khách sạn cũng không để cho hai người chờ lâu, khi Trịnh Đông Phương gọi thức ăn, vài phút sau đã có đủ các món ngon đặt trên bàn.
- Tử Quân, định tìm vài người uống một chút cho vui, lại cảm thấy cơ hội là khó có được, cũng không muốn quấy rầy người ngoài. Vì vậy tôi tự chủ trương, hai ta cùng trò chuyện và uống rượu thì hay hơn.
Trịnh Đông Phương nâng ly lên có vẻ chưa thỏa mãn, lão cười ha hả nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn cũng nâng ly lên cụng với Trịnh Đông Phương. Sau khi đổ vào bụng vài ly, Trịnh Đông Phương và Vương Tử Quân tiếp tục bàn luận về chủ đề vừa rồi. Lần này Trịnh Đông Phương càng hỏi cặn kẽ hơn, càng xâm nhập hơn. Vương Tử Quân nhìn vào vẻ mặt của Trịnh Đông Phương, hắn có thể thấy Trịnh Đông Phương đã có tính toán của riêng mình.
Vì Trịnh Đông Phương cố ý giữ lại, thế cho nên Vương Tử Quân vốn định xế chiều rời khỏi thành phố An Dịch, cuối cùng phải ở lại cả đêm. Cũng may thời gian cũng dư dả, thế cho nên cũng không có vấn đề.
Mười giờ sáng hôm sau, Thái Thần Bân chạy xe đến cổng khu nhà thường ủy tỉnh ủy ở thành phố Giang Thị. Khi Vương Tử Quân công tác ngày càng bận rộn thì thời gian về thành phố Giang Thị ngày càng ít.
Lộ Chiêu Thông giống như đã quen với những lời oán trách của Tô Anh, hắn gãi gãi đầu nói:
- Anh cũng không biết vì cái gì, nhưng anh của em đứng đó làm anh thấy giống như gặp chỉ huy, anh chỉ có thể theo lệnh mà làm, cung không dám làm ngược lời. Đúng rồi, an họ của em đang làm gì, sao anh thấy áp lực lớn hơn khi găp mẹ em vậy?
- Đó là tất nhiên, mẹ em thì là gì? Chỉ là một chủ nhiệm trong nhà máy mà thôi, dù sao cũng không thể sánh được với anh Tử Quân của em, vì bây giờ anh Tử Quân là chủ tịch thành phố.
Tô Anh nói đến Vương Tử Quân thì cũng không lưu tình với mẹ mình.
- Chủ tịch thành phố?
Lộ Chiêu Thông dù biết nhà của Tô Anh là không bình thường, nhưng không ngờ anh họ của nàng không lớn hơn mình bao nhiêu tuổi mà là chủ tịch thành phố. Hắn đưa mắt nhìn Vương Tử Quân đang bước đi, trong lòng thầm ghĩ, chắc chỉ là phó chủ tịch một đô thị cấp thành phố.
Lộ Chiêu Thông thầm nghĩ như vậy, nhưng hắn thấy đối phương còn trẻ như vậy đã là chủ tịch thì thật sự quá tài năng. Hắn nghĩ thế thì đưa mắt nhìn sang Tô Anh.
Nếu lần này gặp mẹ Tô Anh, mình phải làm sao bây giờ?
Vương Tử Quân cũng không thúc giục cặp nam nữ sau lưng, hắn đi vào trong khu nhà thường ủy tỉnh ủy, nhìn thấy hoàn cảnh chung quanh có chút lạ lẫm, thế là trong lòng sinh ra cảm giác khác lạ.
Kiếp trước Vương Tử Quân rất kính sợ nơi này, cũng có chút tự ti, nhưng bây giờ hắn đã nhảy ra khỏi vòng quan trường tỉnh Chiết Giang, lại có một cảm giác bao quát lớn.
- Tút tút tút.
Tiếng còi xe trong trẻo vang lên, Vương Tử Quân đang có nhiều cảm xúc bị cắt ngang, điều này làm hắn mất hứng. Khi hắn quay đầu nhìn sang thì nghe thấy có người mất hứng nói:
- Hai người mù sao? Không thấy xe à?
Khi âm thanh kia vang lên thì Vương Tử Quân cũng thấy trong xe thò ra gương mặt một người phụ nữ còn trẻ, chiếc xe cách Vương Tử Quân không quá xa, vì vậy Vương Tử Quân căn bản có thể nhìn rõ người phụ nữ kia.
Người phụ nữ này cắt tóc ngắn, nhìn qua thấy không quá đẹp nhưng cũng rất hoạt bát, nhưng lúc này nàng trợn trừng mắt làm cho người ta cảm nhận một cảm giác kiêu ngạo khó tiếp cận.
Khi nhìn rõ người phụ nữ kia, Vương Tử Quân không khỏi ngây người.
Ký ức ùa về như thác lũ, Vương Tử Quân đứng trong khu thường ủy tỉnh ủy Chiết Giang, lúc này hắn giống như quay về buổi tối trước khi mình trọng sinh, quay về gian phòng lắp đặt xa hoa kia.
- Vì sao lại là cô ta?