Bí Thư Trùng Sinh
Chương 529 : Là Một Người Không Bao Giờ Ngã
Ngày đăng: 02:18 19/04/20
Địch Thu Thanh nâng ly trà lên nhấp một ngụm, sau đó dùng giọng không thể chờ đợi được nói:
- Trưởng phòng Bạch, tôi thấy việc này cũng không nên chậm trễ được, không bằng thế này, bây giờ chúng ta sẽ đến văn phòng khối chính quyền thành phố, để xem chủ tịch Vương có rảnh không?
Bạch Hiểu Cường trầm ngâm giây lát rồi gật đầu nói:
- Lúc này cũng có thể, nhưng chúng ta không mang theo thứ gì mà đi những hai người thì cũng không tốt, không bằng để cho văn phòng làm ra một phần tài liệu, ngày mai rồi hãy đi.
- Trưởng phòng Bạch, tôi đã sửa lại tài liệu báo cáo, anh xem còn gì cần sửa chữa nữa không? Nếu như không, chúng ta trực tiếp đi là được.
Địch Thu Thanh lấy ra một phần tài liệu, sau đó dùng hai tay đưa cho Bạch Hiểu Cường.
Bạch Hiểu Cường nhìn Địch Thu Thanh, thầm nghĩ lão già này đúng là, cái gì cũng đã chuẩn bị xong. Nhưng ông cũng đừng nên đắc ý quá sớm, nếu không có người giúp tôi báo cáo sự việc, như vậy dám chơi trò tính toán với tôi sao? Hừ, tuổi cao thì nghĩ nhiều, đúng là...
Bạch Hiểu Cường thầm nghĩ như vậy nhưng biểu hiện lại không chút vấn đề:
- Đội trưởng Địch, anh nghĩ thật chu đáo.
Địch Thu Thanh nở nụ cười chân thành nói:
- Trưởng phòng Bạch, tài liệu này vốn là cho ngài xem, nếu ngài đã muốn đến báo cáo cho chủ tịch Vương, như vậy lấy nó làm tài liệu báo cáo.
- Đội trưởng Địch, hôm nay anh ra tay xem như tôi đã trúng chiêu, trừ khi tối nay anh mời khách, nếu không tôi sẽ chẳng bỏ qua.
Bạch Hiểu Cường vỗ vai Địch Thu Thanh rồi cười trêu ghẹo.
- Không có vấn đề, có thể mời trưởng phòng Bạch uống rượu thì rõ ràng là vinh quang cho đội giám sát chúng tôi. Trưởng phòng Bạch, nói cho ngài biết một việc, hì hì, dù hôm nay ngài không nói, tôi cũng muốn uống vài ly với ngài.
Địch Thu Thanh trả lời làm cho Bạch Hiểu Cường rất vui, bây giờ các vị phó phòng trong phòng lao động thương binh xã hội đều đang cố gắng dùng sức, tuy hắn là người chủ trì công tác, bên trên cũng có người lên tiếng, nhưng nếu muốn tiến lên vị trí trưởng phòng thì cũng cần có sự giúp sức của người bên dưới nữa. Tuyển lãnh đạo khá với tuyển điển hình tiên tiến, mọi người đều phải tranh thủ ra tay và lợi dụng tất cả điều kiện có thể. Địch Thu Thanh là một thành viên trong đảng ủy khối phòng lao động thương binh xã hội, hơn nữa là cán bộ công tác nhiều năm, còn quản một đơn vị cấp hai, với thân phận như vậy thì tất nhiên Bạch Hiểu Cường sẽ rất muốn lôi kéo. Nếu lần này hắn bỏ lỡ chuyến xe, cũng không biết đến ngày nào tháng nào mới có tuyến xe tiếp theo.
Hai người cùng cười nói một phen, sau đó leo lên xe đi về phía văn phòng khối chính quyền thành phố. Vốn hai người đều có xe riêng, thế nhưng vì Bàng Đức Minh gặp chuyện không may, thế cho nên lãnh đạo phòng lao động thương binh xã hội cũng an phận hơn xưa.
- Trưởng phòng Bạch, tôi chưa từng có liên hệ với chủ tịch Vương, nghe nói chủ tịch Vương rất nghiêm túc, tôi lại không có đủ tiêu chuẩn lời nói, thế cho nên nhờ lãnh đạo một chút.
Khi đi đến cổng văn phòng khối chính quyền thành phố thì Địch Thu Thanh chợt nói với Bạch Hiểu Cường.
Bạch Hiểu Cường thầm nghĩ, anh chưa từng có liên hệ với chủ tịch Vương, chẳng lẽ mỗi ngày tôi đều đi quanh chủ tịch Vương sao? Nhưng những lời nói trốn tránh trách nhiệm như vậy hắn cũng không thể nói ra vào lúc này, trước mắt hắn đang đi trên con đường và ở vào thời điểm quan trọng, nếu như biểu hiện quá vô năng thì Địch Thu Thanh sẽ xem thường.
- Đội trưởng Địch cứ yên tâm, chủ tịch Vương rất bình dị gần gũi, có một số việc anh cứ cam đảm lên tiếng, có gì xảy ra tôi chịu trách nhiệm.
Bạch Hiểu Cường cực kỳ trang nghiêm, có một hương vị sau này hai bên sẽ cùng chung vinh nhục. Thật ra trái tim hắn cũng đập lên điên cuồng, trong lòng không phải không có lo lắng. Khi Vương Tử Quân nắm bắt Bàng Đức Minh, hành động chuẩn xác và hung ác của Vương Tử Quân thật sự làm cho mọi người không kịp chuẩn bị, có lẽ trong thành phố Đông Bộ càng có không ít cán bộ tỏ ra sợ hãi khi đối diện với Vương Tử Quân.
Hai người Bạch Hiểu Cường xuống xe đi vào khu văn phòng khối chính quyền thành phố, Địch Thu Thanh trầm ngâm một lát rồi đột nhiên kéo Bạch Hiểu Cường:
- Trưởng phòng Bạch, trước kia tôi đã từng vài lần uống rượu với thư ký trưởng Thái, quan hệ coi như không tệ. Anh xem, chúng ta có nên đến báo cáo với thư ký trưởng, sau đó cùng thư ký trưởng đến báo cáo với chủ tịch Vương không?
Bạch Hiểu Cường cũng hiểu uy thế của chủ tịch Vương đang tăng tiến mạnh mẽ trong thành phố Đông Bộ, trong lòng cũng thầm nghĩ muốn kết giao với phó thư ký trưởng Thái Nguyên Thương đang dần biến thành tâm phúc của Vương Tử Quân, thế là hắn lên tiếng:
- Cũng tốt, có thể làm cho thư ký trưởng Thái giúp chúng ta một tay, như vậy chúng ta cũng an tâm hơn.
Phòng làm việc của Thái Nguyên Thương ở bên dưới một lầu so với phòng làm việc của Vương Tử Quân. Khi hai người Bạch Hiểu Cường gõ cửa thì Thái Nguyên Thương đang nhắc nhở vài nhân viên công tác, khi thấy hai người đến thì đứng lên nói:
- Trưởng phòng Bạch, đội trưởng Địch, ngọn gió nào đưa hai người bận rộn như các anh đến chỗ tôi vậy?
Bạch Hiểu Cường và Thái Nguyên Thương căn bản không có kết giao, chẳng qua cũng xem như gặp mặt nhiều lần mà thôi. Khi thấy Thái Nguyên Thương nhiệt tình chào hỏi mình, hắn thầm nghĩ, hèn gì sau khi Nhâm Xương Bình rơi đài thì Thái Nguyên Thương có thể nhanh chóng xoay người khởi tử hồi sinh, xem ra người này cũng không phải mạnh mẽ theo kiểu bình thường.
Bạch Hiểu Cường thật sự khá cảm thán, hắn dùng hai tay bắt chặt tay thư ký trưởng Thái Nguyên Thương rồi nói:
- Thư ký trưởng, ngài nói những lời như vậy thật sự làm tôi hỗ thẹn, bình thường cảm thấy lãnh đạo ngày chạy vạn dặm quá bận rộn nên không dám đến quấy rầy, vì thế cũng không đến báo cáo công tác cho đủ, hôm nay xem như xin thư ký trưởng Thái một cơ hội để trao đổi với lãnh đạo.
- Thư ký trưởng, vừa rồi tôi còn nói về ngài với trưởng phòng Bạch, tửu lượng của anh Thái cũng xem như xếp hàng thứ ba trong thành phố Đông Bộ, thật sự là một trong những lãnh đạo nằm trong danh sách "không bao giờ ngã". Vì thế tối nay mong anh rút ra chút thời gian để trưởng phòng Bạch kiến thức tửu thần được rèn luyện như thế nào.
Địch Thu Thanh dùng giọng nửa thật nửa giả lên tiếng, thế là khoảng cách giữa ba người được kéo lại khá nhiều. Thái Nguyên Thương thấy hai người Địch Thu Thanh và Bạch Hiểu Cường kẻ xướng người họa, sao không biết rõ ý nghĩ của bọn họ? Hai người kia tuy có cùng chức vụ phó cục, thế nhưng một người là lãnh đạo đơn vị cấp hai, một người là cấp phó chủ trì công tác của đơn vị cấp một, đều là những người đứng đầu một phương, thân phận của bọn họ hoàn toàn ngang hàng với mình. Bây giờ bọn họ coi mình là lãnh đạo, không phải vì sau lưng mình có cây cổ thụ Vương Tử Quân sao?
Tuy Thái Nguyên Thương hiểu rõ điều này nhưng trong lòng vẫn sinh ra chút cảm giác hưởng thụ.
- Trưởng phòng Bạch, đội trưởng Địch, hai anh cũng đừng quá đề cao tôi, tôi làm công tác gì thì mọi người cũng biết rồi đấy. Hôm nay chủ tịch Vương tiếp đón vài người bạn từ trên tỉnh xuống, tôi phải đi sắp xếp, thật sự không đi được. Thế này đi, hôm nào đó chúng ta rảnh rỗi, tôi sẽ thu xếp để mời các vị uống một bữa cho thoải mái.
- Sao có thể để cho thư ký trưởng sắp xếp được? Phòng lao động thương binh xã hội chúng tôi sẽ là người mời khách, nếu hôm nay thư ký trưởng không đi được, như vậy thì chuyển sang ngày mai.
Bạch Hiểu Cường rất hiểu quy củ quan trường, hắn vừa cười vừa tiến thêm một bước mời mọc.
- Được rồi, ngày mai chúng ta cố gắng tranh thủ. Hai vị lãnh đạo đến tìm tôi, có lẽ cũng không phải chỉ là vấn đề dùng cơm, có gì hai vị cứ nói thẳng. Nếu không lát nữa chủ tịch Vương phải đi ra ngoài, tôi cũng phải đi theo một tấc không rời.
Thái Nguyên Thương nhìn đồng hồ treo tường rồi cười ha hả nói.
Bạch Hiểu Cường và Địch Thu Thanh đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng cũng là Địch Thu Thanh mở miệng, hắn dùng giọng đơn giản nói rõ sự việc một lần, sau đó trầm giọng nói:
- Thư ký trưởng, chuyện này chúng tôi cảm thấy cực kỳ khó giải quyết, đám công ty xây dựng kia cứ muôn miệng một lời, nếu một công ty thì không có vấn đề, quan trọng là bây giờ bọn họ liên hợp lại, chúng ta cũng không thể nào sử dụng thủ đoạn cưỡng chế với tất cả cho được.
- Chủ tịch Vương, có một số việc chúng ta cũng không nên quá áp đặt, cũng nên cho ra chút ưu đãi đặc biệt.
Sau khi bàn luận thêm vài câu liên quan đến công tác với Vương Tử Quân thì Tôn Quốc Lĩnh rời khỏi phòng. Tôn Quốc Lĩnh vừa rời khỏi chưa được bao lâu thì trưởng phòng Vệ Hòa Nguyên phòng giao thông công chánh thành phố đã đi đến phòng làm việc của Vương Tử Quân với vẻ mặt khổ sở.
- Chủ tịch Vương, hạng mục tu sửa cầu đường từ huyện Lâm Hoàn đến huyện Uyên Lộc lần này chỉ sợ sẽ bị treo mất.
Vệ Hòa Nguyên đi vào phòng làm việc của Vương Tử Quân, sau đó dùng giọng không ngừng kêu khổ để báo cáo với Vương Tử Quân.
Hạng mục cầu đường từ huyện Lâm Hoàn đến huyện Uyên Lộc là hạng mục của thành phố Đông Bộ được định ra từ trước tết, lúc đó bí thư Tiết Diệu Tiến và lãnh đạo sở giao thông công chánh đã ký hiệp định, sở giao thông sẽ hỗ trợ bốn mươi phần trăm tài chính cho hạng mục này.
Vương Tử Quân nghe thấy Vệ Hòa Nguyên nói như vậy thì biết trong chuyện này có vấn đề, hắn khoát tay áo nói với Vệ Hòa Nguyên:
- Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
- Chủ tịch Vương, sở giao thông gần đây phát xuống văn kiện, nói rằng sẽ toàn lực giúp đỡ tỉnh xây dựng đường cao tốc, hạng mục của chúng ta phải dời lại.
Vệ Hòa Nguyên mở miệng trầm giọng nói.
Vương Tử Quân xem như hiểu, cái gọi là văn kiện kia chỉ sợ đặc biệt được tạo ra vì thành phố Đông Bộ. Hắn nhìn bộ dạng muốn nói lại thôi của Vệ Hòa Nguyên, thế là cười nhạt một tiếng nói:
- Trưởng phòng Vệ, có phải lãnh đạo sở giao thông còn có chỉ thị gì khác phải không?
- Đúng vậy, chủ tịch Vương, giám đốc Hào sở giao thông công chánh mong ngài quan tâm hơn đến em trai của mình, bây giờ đang làm một con đường ở thành phố Đông Bộ.
Vệ Hòa Nguyên vừa nói vừa nhìn về phía Vương Tử Quân. Hắn là một trưởng phòng có tư cách và kinh nghiệm, tất nhiên hắn biết rõ vì sao sự việc lại phát sinh theo chiều hướng như vậy nhưng không dám nói ra. Dù sao thì hạng mục cầu đường từ huyện Lâm Hoàn đến huyện Uyên Lộc chình là trọng điểm của thành phố, nếu như không được thi công, đến lúc truy cứu trách nhiệm thì Vệ Hòa Nguyên sẽ phải chịu hậu quả nặng nề.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt căng thẳng của Vệ Hòa Nguyên, hắn dùng giọng thản nhiên nói:
- Trưởng phòng Vệ, chuyện này tôi biết rồi, thế này đi, hai ngày nữa tôi sẽ cho ra câu trả lời.
- Vâng, chủ tịch Vương, tôi xin phép về trước.
Vệ Hòa Nguyên nói rồi đứng lên khỏi ghế sa lông, khi rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân thì hắn lại có chút do dự nói:
- Chủ tịch Vương, tôi nghe nói thành phố Tam Hồ đang lợi dụng thời cơ để tranh thủ chạy lên tác động với lãnh đạo tỉnh.
Vệ Hòa Nguyên tuy không nói rõ ràng nhưng ý nghĩa lời nói lại yêu cầu Vương Tử Quân nhanh lên, nếu để cho thành phố hàng xóm tiếp nhận được hạng mục, chỉ sợ hạng mục tu sửa đường của thành phố Đông Bộ phải gác lại.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn cũng không nói thêm điều gì, Vệ Hòa Nguyên lại rất biết điều rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân.
- Quốc Lương, nếu như hôm nay không có việc gì thì cản những người muốn gặp tôi lại. Đồng thời gọi chủ tịch Lưu và thư ký Nguyên Thương đến phòng làm việc của tôi một chuyến.
Vương Tử Quân trầm ngâm một lúc lâu rồi bấm số điện thoại của Triệu Quốc Lương.
- Vâng, chủ tịch Vương!
Triệu Quốc Lương đồng ý một tiếng, sau đó hắn cúp điện thoại.
Mười phút sau Lưu Nham Phú và Thái Nguyên Thương một trước một sau đi vào phòng làm việc của Vương Tử Quân, lúc này Vương Tử Quân đang nở nụ cười ngồi bên bàn trà, đang cười tủm tỉm châm trà vào ly.
- Chủ tịch Nham Phú, thư ký trưởng Nguyên Thương, mời cac anh đến thưởng thức trà ngon của tôi xem thế nào, có phụ danh tiếng trà ngon người ta đặt cho không.
Vương Tử Quân vẫy vẫy tay với Lưu Nham Phú và Thái Nguyên Thương, hắn cười ha hả nói.
Thái Nguyên Thương và Lưu Nham Phú nhìn nụ cười trên mặt Vương Tử Quân, bọn họ đưa mắt nhìn nhau. Hai người bọn họ không phải chỉ liên hệ với Vương Tử Quân ngày một ngày hai, bọn họ biết rõ chủ tịch Vương tìm bọn họ đến không phải chỉ là uống một ngụm trà đơn giản như vậy.
Tôi có khả năng chứ không phải không thể chịu nổi.
...
- Cậu Lộ, cần phải để cho bên kia thêm chút sức.
Lưu Siêu Cử ngồi dựa lưng thoải mái trên ghế, hắn thản nhiên nói về phía đầu dây bên kia.
Người ở đầu dây bên kia không biết nói những gì mà vẻ mặt Lưu Siêu Cử chợt trở nên rất nghiêm túc, hắn nói:
- Cậu Lộ, bây giờ nên hiểu cho rõ, muốn cùng anh em phát tài hay khuất phục tên họ Vương, trở thành người bị kẻ khác khinh thường. Cậu cũng biết rồi đấy, chúng ta kinh doanh làm việc ở thành phố Đông Bộ không nói gì khác, chỉ chú trọng một chữ nghĩa. Nếu như mất đi thanh danh, hì hì, nếu muốn tiếp tục phát triển ở thành phố Đông Bộ này thì cũng không dễ dàng.
Cậu Lộ ở đầu dây bên kia giống như bị thuyết phục bằng những lời nói của Lưu Siêu Cử, giọng nói của hắn cũng lớn hẳn lên. Khi âm thanh trong điện thoại càng lúc càng lớn thì Lưu Chí Bân đứng bên cạnh Lưu Siêu Cử cũng nghe được một vài câu.
- Lưu nhị ca, không phải tôi không nghe theo lời anh, nhưng bạn học của tôi bên kia đã chào hỏi một tuần nhưng tên họ Vương căn bản không có chút động tĩnh. Hơn nữa tôi còn nghe nói người này sắp ra tay, sắp thanh trừ tất cả công ty xây dựng làm trái với hợp đồng, nếu thật sự là như vậy thì chúng tôi sẽ bồi thường rất nặng.
- Cậu Lộ, cậu nghe ai nói vậy? Thành phố Đông Bộ này không phải là bầu trời của một mình Vương Tử Quân, vì thế cậu cứ yên tâm đi. Chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực, cho ra áp lực lớn hơn, đến lúc đó phiền toái của Vương Tử Quân sẽ ngày càng lớn. Đến khi sự việc không thể nào cứu vãn được nữa thì tên họ Vương kia sẽ phải cúi đầu với chúng ta. Tôi nghe nói có nhiều người phản ánh sự việc lên bí thư Đổng, mà bí thư Đổng cũng rất tức giận.
Vẻ mặt Lưu Siêu Cử rất bình thản, giọng nói cũng càng lúc càng ôn hòa.
Sau khi đầu dây bên kia nói hai lời khẳng định thì Lưu Siêu Cử mới cúp điện thoại, hắn vừa đặt điện thoại xuống thì Lưu Chí Bân ở bên kia đã đưa đến một ly trà ngon.