Bí Thư Trùng Sinh

Chương 535 : Đại Thần Không Thể Trêu Vào

Ngày đăng: 02:18 19/04/20


Khi bọn họ nói chuyện thì Lưu Chí Bân nhanh chóng đi đến nói:



- Đại thúc, Nhị thúc, bí thư Nhan và chủ tịch Triệu của huyện Nhạc Huy đã đến.



Lưu Siêu Cử lúc này cũng không nói lời nào, hắn đưa mắt nhìn về phía Lưu Triêu Phong, lúc này Lưu Triêu Phong gật đầu nói:



- Chúng ta đi ra nghênh đón.



Nhóm Lưu Triêu Phong còn chưa đi ra ngoài cửa thì Nhan Mạnh Lương và Triệu Cương Truyền đã đi vào. Nhan Mạnh Lương và Lưu Triêu Phong từng có quan hệ, bây giờ gặp mặt Lưu Triêu Phong thì Nhan Mạnh Lương cười nói:



- Quân đoàn trưởng Lưu, hoan nghênh anh về nhà, hôm nay là ngày mừng đại thọ của bác nhà, đám vãn bối chúng tôi đến uống ly rượu mừng, ngài không phải không cho đấy chứ?



Lưu Siêu Cử thầm khen Nhan Mạnh Lương là người khéo ăn nói, đối phương nói như vậy xem như khóa hết đường lui của anh mình. Lưu Triêu Phong dù có chút mất hứng nhưng Nhan Mạnh Lương dù sao cũng là lãnh đạo quê nhà, mình tuy rời khỏi quê nhưng anh em vẫn còn ở lại, vì thế hắn rất khách khí với Nhan Mạnh Lương.



- Bí thư Nhan, nhìn anh nói kìa, anh đến thì chúng tôi hoan nghênh còn chưa kịp nữa là! Mời anh vào trong nói chuyện.



Lưu Triêu Phong có thể là quân đoàn trưởng thì tất nhiên cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ, hắn khẽ cười với Nhan Mạnh Lương, sau đó mời Nhan Mạnh Lương và Triệu Cương Truyền đi về phía phòng khách.



Triệu Cương Truyền thấy bí thư Nhan và Lưu Triêu Phong nói chuyện với nhau rất nhiệt liệt, thế là hắn đứng sát bên Lưu Siêu Cử nói:



- Anh Lưu, bây giờ sự kiện đã trở nên có tiếng vang lớn, mọi người đều nói anh và chủ tịch Vương có quan hệ không tốt, tôi thấy anh nên lợi dụng cơ hội lần này để thu tay lại thì vẫn còn kịp, nên gọi điện thoại mời chủ tịch Vương một tiếng.



Lưu Siêu Cử và Triệu Cương Truyền có quan hệ bình thường, bây giờ nghe Triệu Cương Truyền nói như vậy thì hắn có chút mất hứng. Hắn cũng không sợ đắc tội Triệu Cương Truyền, thế là cười hì hì nói:



- Chủ tịch Triệu, ngài đến chúc thọ mẹ tôi, tôi thật sự rất cảm kích, nhưng những chuyện khác thì kính mong anh không nên chen vào.



Triệu Cương Truyền coi như vừa mở miệng đã mất mặt, thế nên cũng không nói gì thêm, dù sao thì hắn cũng đã mở miệng làm người hòa giải, nhưng người ta có đồng ý mới thành công được.



Bốn người đi vào phòng khách, vừa ngồi xuống nói được vài câu thì lại có người đến. Lần này người đến chính là phó bí thư thị ủy kiêm cục trưởng cục công an thành phố là Hạ Nham Châu, vì vậy Nhan Mạnh Lương và Triệu Cương Truyền cũng đi theo ra nghênh đón.



Khi Hạ Nham Châu đi đến thì các vị cán bộ lãnh đạo thành phố Đông Bộ kéo đến như đèn kéo quân, chỉ một lát thì phó bí thư thị ủy La Kiến Cường, phó bí thư thị ủy Bành Quang Binh đều đã đến. Tình huống lúc này giống như huyện Nhạc Huy đang mở tiệc, hai vị lãnh đạo Nhan Mạnh Lương và Triệu Cương Truyền vừa ngồi xuống đã phải đứng lên để nghênh đón lãnh đạo.



Hai người Nhan Mạnh Lương và Triệu Cương Truyền lúc này cũng chỉ có thể cười khổ mà thôi, bọn họ vốn đang ngồi ở vị trí trung tâm, bây giờ phải nhanh chóng dạt ra ngoài rìa.



Khi trưởng phòng Lý của phòng tài chính tỉnh ủy đến thì các vị khách lui tới Lưu gia mới yên tĩnh hơn một chút, trong quá trình nói chuyện, tất nhiên Lưu Triêu Phong sẽ là trung tâm của mọi người, rất nhiều chủ đề được mở ra xoay quanh hắn.



Lưu Triêu Phong nói chuyện cũng cực kỳ có tiêu chuẩn, tuy không thể nói như đang ở nhà nhưng dù sao cũng cực kỳ tự nhiên và khách khí.



- Lão trung đoàn trưởng, mới đó mà anh đã là quân đoàn trưởng, lúc này chúng tôi còn đang là cán bộ cấp sở, sớm biết như vậy thì năm xưa tôi đã đi theo anh rồi, khỏi phải chuyển nghề.



Trưởng phòng Lý vừa cắn hạt dưa vừa cười nói với Lưu Triêu Phong.



Lưu Triêu Phong và trưởng phòng Lý có mối quan hệ từ xưa, lúc này nghe thấy trưởng phòng Lý nói như vậy thì hắn cười hì hì nói:



- Anh Lý, nếu anh cứ tiếp tục tại ngũ, cũng không phải không được, chỉ sợ cái bụng của anh không chịu đồng ý mà thôi.



Khi Lưu Triêu Phong nói ra như vậy thì có không ít ánh mắt nhìn về phía cái bụng của trưởng phòng Lý, từng tiếng cười chợt phát tán trong đám người.



Nếu như người khác nói như vậy thì trưởng phòng Lý sẽ tức giận, nhưng người nói lại là Lưu Triêu Phong, là lãnh đạo cũ của hắn, địa vị lại cao hơn hắn rất nhiều. Trưởng phòng Lý cảm thấy rất vui, Lưu Triêu Phong nói như vậy rõ ràng không xem hắn là người ngoài, vì vậy hắn cười ha hả nói:



- Lão lãnh đạo, lời này của anh phải là nói cho sớm, chẳng lẽ anh cho rằng bụng đàn ông sẽ đơn giản chỉ là có tác dụng giải trí như của phụ nữ sao?



Trưởng phòng Lý nói một câu rất ẩn giấu, thế nhưng đám người nơi đây ai cũng là tinh anh trong quan trường, thế cho nên ai cũng nghĩ ra được ý nghĩa bên trong lời nói của hắn, vậy là kẻ nào cũng cười phá lên ha hả. Lưu Triêu Phong càng chỉ vào trưởng phòng Lý nói:



- Anh Lý ơi là anh Lý, tôi cũng đang nghĩ anh chuyển nghề công tác ở địa phương vài năm sẽ là như thế nào, sẽ là bộ dạng gì, không thể ngờ anh vẫn là bộ dạng như thế.



Khi mọi người đang ngồi trong phòng nói giỡn với nhau thì Lưu Chí Bân chạy vào nói:



- Xe của bí thư Đổng đã đến.



Đa số mọi người ngồi đây đều là cán bộ thành phố Đông Bộ, thế cho nên Đổng Quốc Khánh đến thật sự có lực tác động mạnh đến mọi người, không ít người đang cười phải ngưng tụ nụ cười nhìn về phía Lưu Triêu Phong. Trước kia Lưu Triêu Phong cũng có quan hệ với Đổng Quốc Khánh, thế là hắn đứng lên nói:



- Các vị cứ nghỉ ngơi một lúc, tôi đi đón bí thư Đổng.



- Chúng tôi cùng theo ngài ra nghênh đón.



Nhan Mạnh Lương đứng ở vòng ngoài cũng không chờ Triệu Cương Truyền lên tiếng, hắn đứng lên, chuẩn bị nghênh đón vị lãnh đạo đứng đầu thành phố. Dù sao thì đây chính là bí thư thành phố Đông Bộ, là một đại nhân vật trực tiếp ảnh hưởng đến vận mệnh của hắn.



Trưởng phòng Lý thấy phần lớn mọi người đều đi ra ngoài thì cũng có vài phần không yên, hắn nhanh chóng đứng lên đi theo. Khi bọn họ đi ra đến cửa thì thấy chiếc xe Audi của Đổng Quốc Khánh đã chạy đến, sau đó dừng lại ở ngay bên ngoài.



- Bí thư Đổng đang làm gì vậy nhỉ?



Khi đám người đang cảm thấy có chút nghi hoặc, đúng lúc có một chiếc xe từ phía sau chạy đến, nhóm người trưởng phòng Lý thấy trên xe là máy chụp hình và máy quay phim, thế là hai mắt chợt sáng lên.



Trưởng phòng Lý vốn đi sau nhưng lúc này lại nhanh chân lên trước, nụ cười trên mặt vô cùng sáng lạn, mà vẻ mặt Lưu Triêu Phong cũng lộ ra cảm giác vui mừng.



Chiếc xe đầu tiên đã dừng lại, Trương Đông Viễn mặc một bộ tây trang màu xanh cười ha hả bước xuống xe. Khi lão bước xuống xe, bí thư thị ủy Đông Bộ cũng cười bước xuống xe.



- Đông Viễn cũng thật là, xa như vậy cũng đi đến đây được.



Lưu Triêu Phong và Trương Đông Viễn cũng không phải là quen thuộc bình thường, thế nên hắn cũng không gọi tên hiệu của Trương Đông Viễn, trực tiếp cười ha hả đón chào. Trương Đông Viễn cũng cười nói:



- Triêu Phong, tôi phải phê bình cậu, bác gái đại thọ tám mươi mà không thông báo một tiếng, có phải chẳng coi tôi là bạn không?



Khi hai người Lưu Triêu Phong nói chuyện với nhau thì những người khác chỉ có thể đứng yên lắng nghe, trong đám người có cả Đổng Quốc Khánh là nhân vật mà mọi người đang chú tâm nghênh đón. Nhưng sự thật lại quá rõ ràng, bây giờ Trương Đông Viễn là phó chủ tịch tỉnh, tuy chưa tiến vào thường ủy nhưng cấp bậc lại cao hơn hẳn Đổng Quốc Khánh.



Đổng Quốc Khánh nhìn Lưu Triêu Phong bắt tay với Trương Đông Viễn mà trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác chán ghét. Trước đó hắn vốn là phó phòng thường vụ phòng tổ chức tỉnh ủy, là một trong những cán bộ lãnh đạo trong một ban ngành cực kỳ có quyền lực của tỉnh ủy, trương đông viễn cũng không sánh bằng hắn. Nhưng khốn nổi hắn chỉ là cấp giám đốc sở, trong khi Trương Đông Viễn là phó chủ tịch tỉnh cấp phó bộ.



Tuy Đổng Quốc Khánh cảm thấy không thoải mái nhưng lại không có chút biểu hiện nào ngoài vẻ mặt, mà Lưu Triêu Phong làm chủ cũng không để hắn chờ lâu, sau khi hàn huyên vài câu với Trương Đông Viễn thì nhanh chóng hướng về phía bí thư Đổng Quốc Khánh.




Lưu Triêu Phong cười rất thoải mái, hắn không biết thân phận của Vương Tử Quân, càng không biết mối quan hệ giữa Vương Tử Quân và cậu em mình là thế nào, vì vậy hắn cười nói:



- Lão thủ trưởng, có câu kỹ thuật cần phải rèn luyện, thế cho nên chuyên giết cá cũng không phải thích làm là làm.



- À, cậu nói cũng đúng, lão tiểu đoàn trưởng, Vương lão, Tử Quân này thật sự không tệ, nếu các anh cảm thấy nó giết cá không được và không thích, không bằng cho tôi, ngày nào tôi cũng giết cá cho nó ăn.



Trương lão gia tử vừa uống trà vừa cười nói với Mạc lão gia tử và Vương lão gia tử.



- Anh Trương, như vậy là không được, vì kỹ thuật làm cá của anh cũng không tốt. Tôi nhớ năm xưa có một lần hành quân, anh Vương bắt đâu được hai con cá cho chính ủy bồi dưỡng cơ thể, lúc đó tôi giao nhiệm vụ nấu cá cho anh. Anh nói xem lúc đó anh nấu thế nào? Chỉ rửa cá qua loa rồi trực tiếp ném vào nồi, thế là nước nóng lên và một con cá còn nhảy cả ra ngoài.



Mạc lão gia tử chỉ vào Trương lão gia tử rồi cười ha hả nói.



Các ông lão ngồi đây xem như quay về thời điểm năm xưa, cả đám cười lên ha hả, tiếng cười khởi mở vang vọng khắp sân.



Tâm tình của Đổng Quốc Khánh cực kỳ phức tạp, hắn nhìn Vương Tử Quân đã buông cây kéo cắt cá xuống, trong lòng thật sự bùng lên hàng ngàn hương vị. Hắn vốn mượn nhờ Lưu gia để áp chế danh tiếng của Vương Tử Quân, không ngờ bây giờ nhìn vào tình hình đang xảy ra, rõ ràng mình là tiểu nhân.



- Bí thư Đổng, sao ngài cũng đến đây rồi?



Vương Tử Quân cười khẽ gật đầu với Trương Đông Viễn, sau đó khẽ nói với Đổng Quốc Khánh.



Đổng Quốc Khánh lúc này có thể nói gì được? Hắn cố gắng tươi cười nói:



- Nghe nói Mạc lão đi đến thành phố Đông Bộ, tôi đại biểu thành phố Đông Bộ đến thăm, thật không ngờ chủ tịch Vương lại ở chỗ này.



- Ông nội của tôi đến thăm chiến hữu cũ, cũng không muốn kinh động nhiều người, thế cho nên không thông báo, ngay cả anh Đường cũng không biết.



Vương Tử Quân mời thuốc Đổng Quốc Khánh rồi khẽ nói.



- Tôi hiểu, tôi hiểu.



Đổng Quốc Khánh nhận lấy thuốc rồi khẽ nói.



- Mạc lão, đây là bí thư Đổng Quốc Khánh.



Trương Đông Viễn nói vài câu với bố mình, sau đó hắn chỉ tay sang Đổng Quốc Khánh nói.



- Chào Mạc lão.



Đổng Quốc Khánh khẽ bước đến lên tiếng chào Mạc lão gia tử.



Mạc lão gia tử nhìn Đổng Quốc Khánh rồi cười cười nói:



- Đồng chí Quốc Khánh, vài ông lão chúng tôi đến thăm chiến hữu cũ, cũng không muốn kinh động mọi người. Nhưng nếu mọi người đã đến thì ở lại uống vài ly cho vui.



- Cám ơn Mạc lão.



Khi thấy Mạc lão gia tử nói chuyện ôn hòa như vậy thì Đổng Quốc Khánh thật sự có chút cảm động.



- Cọc cọc!



Khi mọi người đang nói chuyện thì một tên thanh niên chống gậy đi đến, hắn thấy trong nhà mình chợt có nhiều người, thế là có chút kinh hoảng. Khi hắn còn đang chần chừ thì Nhị nha đầu đã đi đến bên cạnh.



- Anh, là chiến hữu cũ đến thăm ông nội.



Nhị nha đầu vừa nói vừa đỡ lấy anh mình.



- Nhị nha đầu, đỡ anh sang nhà Tam thúc nghỉ ngơi đi.



Đỗ Ngọ Thành hôm nay rất vui vẻ, lão không những được gặp các vị lãnh đạo năm xưa, càng gặp được Mạc lão gia tử. Trung đoàn trưởng Mạc đến nhà lão thăm thú, đây là sự việc mà lão thật sự không dám nghĩ đến.



Khi nhóm Mạc lão gia tử đến thì Đỗ Ngọ Thành thật sự rất vui mừng, lão là người đã tám mươi tuổi, lão cảm thấy cơ thể thật sự thoải mái. Lúc bắt đầu lão nói chuyện còn có chút gò bó, nhưng bây giờ đã chậm rãi thả lỏng.



- Anh Đỗ, đây là cháu nội của anh sao? Chân cháu bị làm sao vậy?



Khi Nhị nha đầu muốn đỡ Tiểu Long đi, Mạc lão gia tử chợt đứng lên đi về phía Tiểu Long rồi hỏi.



Mạc lão gia tử có thể nói là thủ trưởng của các ông cụ ở chỗ này, lão đứng lên thì mọi người cũng đứng lên nhìn về phía Tiểu Long.



- Không có gì cả, chỉ là đi làm không cẩn thận nên xảy ra sự cố.



Đỗ lão gia tử trầm ngâm một lát rồi khẽ nói.



Mạc lão gia tử nhíu mày rồi khẽ nói:



- Anh Đỗ à, cháu nó không có chuyện gì đấy chứ?



- Trung đoàn trưởng, không có gì cả, bác sĩ nói vài ngày nữa thì tốt.



Đỗ lão gia tử vừa nói vừa nở nụ cười tự giễu:



- Thanh niên mà, đôi khi chịu chút khổ sở cũng tốt.



- Anh Đỗ, tôi thấy gần đây trên báo có nhiều bài viết về việc công nhân vào thành phố công tác và bị thương không nhận được tiền thuốc men, đứa bé này bị thương có nhận được tiền thuốc men không?



Người lên tiếng là một ông lão mà Vương Tử Quân trước nay chưa từng gặp, khi gặp mặt thì Vương lão gia tử đã giới thiệu đó là ông Hạ.



Lúc này trái tim của Lưu Siêu Cử chợt chạy lên cổ họng, bây giờ tất cả tâm tư tranh cường háo thắng, ý nghĩ muốn mời Mạc lão gia tử về nhà mình đã tan biến sạch sẽ. Hắn chỉ hy vọng mình có thể yên ổn rời khỏi chỗ này mà thôi.