Bí Thư Trùng Sinh
Chương 537 : Anh Là Lãnh Đạo Của Tôi
Ngày đăng: 02:18 19/04/20
Đảng Hằng nói ra rất nhiều lý do, nhưng có một lý do hắn hiểu rõ nhưng không dám nói, đó chính là bí thư Đổng ngài có thể nắm chắc tìm được đa số phiếu ở hội nghị thường ủy hay không? Nếu như ngài đã không thể nắm chắc được phần thắng, như vậy nó sẽ là một đả kích rất lớn cho uy tín của ngài.
Sau khi từ Đỗ Gia Khẩu quay về thì Đảng Hằng luôn cảm thấy bầu không khí ở thị ủy có gì đó là lạ, một vài người trước đó đi lại rất thân thiết với bí thư Đổng chợt có thái độ mập mờ. Hắn hiểu rõ như vậy là có ý gì, hơn nữa hắn cũng tin bí thư Đổng là người trong cuộc thì càng hiểu rõ hơn cả mình.
- Chỉ có thể là như thế.
Đổng Quốc Khánh trầm ngâm nửa ngày rồi dùng giọng thản nhiên nói.
Thành phố Đông Bộ thay đổi nhân sự, tất cả diễn ra trước mắt mọi người, trong quá trình này tất nhiên sẽ có người vui có người buồn. Người vui dĩ nhiên là kẻ được đề bạt, buồn tất nhiên là những người rời khỏi vị trí quan trọng, không vui không buồn chính là những người giậm chân tại chỗ.
Trong quá trình điều chỉnh cán bộ cấp huyện thì hấp dẫn ánh mắt người ta nhất chính là bí thư huyện ủy huyện Nhạc Huy Nhan Mạnh Lương. Vị bí thư Nhan này tiến lên làm chủ tịch mặt trận tổ quốc thành phố Đông Bộ, có thể nói Nhan Mạnh Lương là một con ngựa đen trong quá trình điều chỉnh nhân sự lần này; Thái Nguyên Thương tiến lên làm thư ký trưởng văn phòng khối chính quyền thành phố; Lý Cẩm Hồ làm chủ tịch huyện Nhạc Huy cũng hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Nhưng để cho người ta nghị luận nhiều nhất chính là chủ nhiệm hiệp hội quản lý khu quy hoạch Trương Đảo Long, khi mọi người đang truyền nhau tin đồn chủ nhiệm Trương sẽ rời khỏi vị trí đến làm trưởng phòng văn hóa thông tin thì có quyết định điều chỉnh nhân sự và người này vẫn ngồi trên vị trí cũ, chức vụ trưởng phòng văn hóa thông tin lại là một đề bạt với người khác.
Trong quá trình thay đổi nhân sự thì danh sách của Tưởng Tuệ Minh cũng có không ít thay đổi, nhưng Vương Tử Quân cũng không thể không thừa nhận quá trình thay đổi nhân sự lần này đã làm cho nhiều bộ hạ cũ của Đổng Quốc Khánh trước kia bị áp chế tiến lên phía trước, nhiều người được đề bạt.
- Cẩm Hồ, tinh thần rất tốt.
Khi Lý Cẩm Hồ gõ cửa đi vào phòng, Vương Tử Quân nhìn Lý Cẩm Hồ mặc một bộ tây trang với áo sơ mi trắng ngắn tay, thế là không khỏi cười ha hả nói.
Lý Cẩm Hồ thật sự rất vui vẻ, hắn từ vị trí phó thư ký trưởng tiến lên chủ tịch huyện mà chỉ mất hơn một năm công tác, dù hắn không phải là chủ tịch huyện Lô Bắc, thế nhưng ở thành phố Đông Bộ lại có Vương Tử Quân chống lưng, hắn làm chủ tịch huyện Nhan Huy còn thoải mái hơn huyện Lô Bắc rất nhiều. Những ngày qua vì hắn sắp tiến lên làm chủ tịch huyện Nhan Huy mà có rất nhiều cán bộ tuyến huyện đến thăm nom, thậm chí cả đồng sự cũ ở huyện Lô Bắc cũng gọi điện thoại đến chúc mừng.
- Chủ tịch Vương, vợ nói tôi được chủ tịch Vương cho tu thành chính quả, thế nên cố ý mua vài bộ quần áo mới, nói tôi không thể làm cho ngài mất mặt được.
Lý Cẩm Hồ nở nụ cười tự giễu rồi nói với Vương Tử Quân.
Lý Cẩm Hồ căn bản không khách sáo trong phòng làm việc của Vương Tử Quân, hắn tiện tay châm nước vào bình trà, sau đó tự mình rót trà, cuối cùng mới ngồi xuông đối diện với Vương Tử Quân.
- Cẩm Hồ, anh đến huyện Nhạc Huy có tính toán gì không?
Sau khi nói hai ba câu với Lý Cẩm Hồ, Vương Tử Quân nhanh chóng chuyển chủ đề lên công tác ở huyện Nhạc Huy.
Lý Cẩm Hồ nghe rõ câu hỏi của Vương Tử Quân, hắn ngồi nghiêm chỉnh lại nói:
- Chủ tịch Vương, những ngày qua tôi nghiên cứu tư liệu về huyện Nhạc Huy, tôi cảm thấy hoàn cảnh địa lý của huyện Nhạc Huy là rất tốt, có thể lợi dụng khí hậu đặc sắc để áp dụng phương án trồng trọt đặc sắc. Cố gắng dựng lên một sản nghiệp giúp huyện Nhạc Huy phát triển toàn diện.
Vương Tử Quân nghe lời đề nghị của Lý Cẩm Hồ mà liên tục gật đầu, hắn căn cứ vào câu trả lời của Lý Cẩm Hồ, cảm thấy vị chủ tịch huyện này đã bỏ ra khá nhiều công phu vì sự phát triển của huyện Nhạc Huy.
- À, huyện Nhạc Huy đang cho ra cải cách khá lớn với công ty Thuận Đạt, nếu như có thể làm tốt công tác cải cách công ty, như vậy sẽ là một xúc tiến tốt với kinh tế huyện Nhạc Huy. Nhưng muốn làm tốt công tác cải cách sản nghiệp này thì cần phải gấp rút sản xuất đúng chất lượng, bí thư Nhan Mạnh Lương và chủ tịch Triệu Cương Truyền trước đó đã mở ra một cánh cửa mới, tôi hy vọng anh xuống công tác có thể nắm chắc lợi ích thực tế và cho ra thành tích.
Lý Cẩm Hồ khẽ gật đầu, hắn cũng đã nghiên cứu qua phương diện này, công ty Thuận Đạt ở huyện Nhạc Huy có cơ sở rất tốt, nếu muốn tìm ra được thành tích thì cũng không tính là việc quá khó.
Sau khi nói vài ý nghĩ phát triển huyện Nhạc Huy với Lý Cẩm Hồ, Vương Tử Quân cười nói:
- Chủ tịch Lý, anh xuống huyện và chuẩn bị nắm phương diện nào trước tiên?
Lý Cẩm Hồ cũng đang thật sự nghĩ về vấn đề này, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Chủ tịch Vương, tôi cảm thấy nên nắm những vấn đề đơn giản mà dễ cho ra thành tích, nhưng tôi còn chưa nghĩ rõ nên ra tay ở phương diện cụ thể nào.
Vương Tử Quân căn bản rất thỏa mãn với ý nghĩ và sự tỉnh táo của Lý Cẩm Hồ, hắn cười ha hả nói:
- Cẩm Hồ, vấn đề cụ thể cần phải được phân tích cụ thể, anh sắp xuống nhận chức, tôi tặng cho anh một câu: "Lớn gan làm việc, chú ý làm người!"
Lý Cẩm Hồ nhìn gương mặt trẻ tuổi hơn mình rất nhiều của Vương Tử Quân, hắn thầm nghĩ, chủ tịch Vương thật sự còn chưa đến ba mươi sao? Tuy anh ấy không nói nhiều lời với mình, thế nhưng từng câu từng chữ luôn là vẽ mắt cho rồng, chỉ một câu đã chỉ rõ phương hướng công tác sau này của mình.
Lớn gan làm việc chính là phải cố gắng công tác làm ra thành tích; chú ý làm người chính là xử lý tốt mối quan hệ với các thành viên ban ngành, đặc biệt là quan hệ với bí thư huyện ủy Triệu Cương Truyền.
Tối qua Lý Cẩm Hồ đã nhận được điện thoại của Triệu Cương Truyền, bí thư Triệu Cương Truyền thật sự rất khách khí với hắn. Hắn là cán bộ lãnh đạo nhiều năm, hắn có thể nghe ra ý nghĩ chân thật của Bí thư Triệu Cương Truyền, cũng biết lời nào là thật là giả. Từ lời nói của bí thư Triệu thì hắn biết đối phương muốn vui vẻ ở chung với mình, thậm chí muốn đẩy mạnh mối quan hệ hiện tại tiến lên một tầng mới.
Lý Cẩm Hồ còn chưa tiền nhiệm mà đã nhận được thái độ như vậy của bí thư huyện ủy, ngoài vị trí của mình thì Lý Cẩm Hồ cũng hiểu, Triệu Cương Truyền cũng không phải là người cực kỳ lương thiện. Bí thư Triệu biết hắn chính là người của chủ tịch Vương đến từ huyện Lô Bắc, nói chung muốn thông qua quan hệ với mình để tiến vào vòng quân hệ của chủ tịch Vương.
- Chủ tịch Vương, tôi hiểu rồi.
Lý Cẩm Hồ trầm ngâm giây lát rồi trịnh trọng nói.
- Cốc cốc cốc.
Khi hai người nói chuyện thì tiếng gõ cửa vang lên, sau đó Lý Cẩm Hồ đi ra mở cửa, đúng lúc này gặp một Thái Thần Bân đang mặc áo sơ mi ngắn tay, bên hông đeo máy nhắn tin với tinh thần cực kỳ phấn chấn, hắn chợt xuất hiện trước mặt hai người Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn Thái Thần Bân với trang phục giống như Lý Cẩm Hồ, thế là hắn cười phá lên ha hả, sau đó chỉ vào Thái Thần Bân rồi nói:
- Thần Bân, cậu tiến vào công tác rất nhanh, mới vài ngày mà đã hiểu nhất trí hành động với chủ tịch huyện Lý Cẩm Hồ. Cậu xem, hai người bây giờ chính là nhân viên công tác của huyện Nhạc Huy, thái độ như vậy là rất tốt, nếu chủ tịch Lý không trọng dụng cậu, cậu cứ đến tìm tôi, tôi sẽ thu thập anh ấy.
Thái Thần Bân nhìn Lý Cẩm Hồ ăn mặc khá giống mình, hắn gãi gãi đầu nở nụ cười. Khi hắn không biết nên nói thế nào thì nghe Lý Cẩm Hồ nói:
- Chủ tịch Vương, tôi và Thái Thần Bân không thể không mặc giống nhau, áo quần của Thần Bân là do Tiểu Hà mua, ngài biết ai kéo Tiểu Hà đi mua quần áo cho Thần Bân không?
- Vậy thì cũng khó trách.
Vương Tử Quân cười cười, sau đó nói với Thái Thần Bân:
- Cũng đừng đứng đó, đến đây ngồi đi.
- Chủ tịch Vương, kỹ thuật lái xe của anh Đổng là hạng nhất, nhưng anh ấy có hơi chậm chạp, nếu làm việc không được tốt thì anh cứ kéo tôi về là được.
Đảng Hằng nói hai câu thì cúp điện thoại, Vương Tử Quân trở nên trầm ngâm, hắn để cho Thái Nguyên Thương chuẩn bị tư liệu của nhà máy may Miên Phưởng, sau đó lẳng lặng xem xét.
Hai mươi phút sau Trương Thông đi vào phòng làm việc của Vương Tử Quân. Lúc này Trương Thông không khác gì trước kia, thế nhưng cơ thể đầy mồ hôi làm cho hắn bừng bừng hơi nóng.
- Chủ tịch Vương, nhà máy may Miên Phưởng xảy ra chuyện, ngài cũng đừng để tôi quản, vì bí thư Đổng hứa hẹn thì đơn giản nhưng thao tác thực tế thì khó còn hơn lên trời. Lát nữa mở hội nghị thường ủy, mong anh giúp đỡ tôi một chút.
Trương Thông ngồi xuống chiếc ghế sa lông cách Vương Tử Quân không xa, sau đó nói với Triệu Quốc Lương đang chuẩn bị rót trà:
- Quốc Lương, cậu đừng vội rót nước cho tôi, trước tiên mở điều hòa cái đã.
Vương Tử Quân thấy Trương Thông đang cầm một quyển sách để quạt, hắn khẽ cười nói:
- Chủ tịch Trương, sự việc giải quyết thế nào rồi?
- Còn thế nào nữa? Thật sự là khuyên không được. Thư ký trưởng Đảng đã tự mình gọi điện thoại cho ngân hàng, muốn dàn xếp vay chút tiền cho nhà máy may Miên Phưởng, tuy không nhiều lắm nhưng cũng đủ cho mỗi người một tháng lương.
Trương Thông tiếp tục nói:
- Hôm nay chủ tịch Vương không thấy đó thôi, thư ký trưởng Đảng thật sự là cực kỳ khí phách. Khi anh ấy liên hệ với ngân hàng để vay tiền, phía bên kia có nói này nọ, thế là thư ký trưởng Đảng nổi giận mắng cho một chặp, bên kia cuối cùng cũng đồng ý.
Vương Tử Quân cười cười, hắn cũng không quan tâm đến ý nghĩa ẩn giấu trong lời nói của Trương Thông. Hắn chỉ hỏi:
- Chủ tịch Trương, anh nói xem nếu chúng ta thay đổi chế độ xã hội ở nhà máy may Miên Phưởng, như vậy sẽ có bao nhiêu hy vọng bừng bừng sức sống?
- Điều này...Điều này thật sự khó nói, nhưng chủ tịch Vương, muốn thay đổi chế độ của nhà máy may Miên Phưởng thì ít nhất cũng cần vài chục triệu. Hơn nữa vào thời của bí thư Tiết thì cũng đã thay đổi một lần, tài chính cũng đã cho qua, cũng đã mua thiết bị mới, nhưng cuối cùng vẫn là có vào mà không có ra, bây giờ đã ngừng sản xuất.
Trương Thông tuy nói khó khăn nhưng thực tế lại chứng minh với Vương Tử Quân rằng con đường này căn bản là khó thể đi được.
Vương Tử Quân cau mày, hắn hỏi Trương Thông về vấn đề thay đổi chế độ ở nhà máy Miên Phưởng, nhưng đáng tiếc trước kia Trương Thông căn bản không phải người quản lý công nghiệp, cũng không thể nào trả lời rõ ràng.
- Chủ tịch Vương, đã đến giờ họp.
Triệu Quốc Lương khẽ đi đến gõ cửa rồi trầm giọng báo cáo với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn đồng hồ trên tường, còn vài phút nữa là vào họp. Hắn cầm lấy sổ tay của mình, lại cầm một ly trà, sau đó đi về phái phòng họp thị ủy.
Lúc này trong phòng họp thị ủy đã có không ít người, đại đa số các vị thường ủy đã ngồi xuống vị trí của mình. Khi nhìn thấy Vương Tử Quân đi đến, các vị thường ủy đang nói chuyện đều phải quay sang chào hỏi.
Một phút sau Đổng Quốc Khánh chậm rãi đi đến, lúc này bí thư Đổng đang nhíu mày, sau khi ngồi xuống thì dùng giọng trầm thấp nói:
- Các đồng chí, sự việc hôm nay làm tôi rất đau lòng. Công nhân nhà máy may Miên Phưởng đến đây kêu oan, điều này làm tôi không rõ, vì sao hai tháng trước tôi đã sắp xếp công tác, sao đến bây giờ cục diện còn chưa được mở ra, ai nói cho tôi biết xem có chuyện gì đang xảy ra không?
Trương Thông tiến lên làm phó chủ tịch thường ủy, hắn tiếp nhận công tác của Chúc Vu Bình, khối công nghiệp nằm trong tay hắn. Bây giờ bí thư Đổng hỏi như vậy thì vẻ mặt hắn thật sự không trở nên tốt đẹp gì. Hắn tiếp nhận khối công tác này chưa được một tháng, nếu nói hắn phải là người phụ trách sự kiện nhà máy may Miên Phưởng, như vậy rõ ràng là quá oan uổng.
- Bí thư Đổng, ai ngồi đây cũng biết tình huống của nhà máy may Miên Phưởng, nếu muốn nhà máy may Miên Phưởng khởi tử hồi sinh chỉ trong thời gian hai tháng, đây căn bản là việc không dễ dàng gì.
Chúc Vu Bình ngồi dưới tay Vương Tử Quân khẽ cười nói.
Sau khi trở thành phó bí thư thì Chúc Vu Bình thật sự có địa vị khá cao, Trương Thông tuy không nói lời nào, nhưng trước kia đó là khối công tác của hắn, thế nên hắn không thể không mở miệng.
Đổng Quốc Khánh vốn cũng không muốn nói đến ai, trong lòng hắn biết rõ vấn đề của một xí nghiệp như thế này cũng không phải nói một hai câu là xong. Hắn sở dĩ dùng chiêu này chủ yếu là muốn khống chế tiết tấu của hội nghị thường ủy hôm nay.
- Bí thư Chúc nói rất đúng, tôi hôm nay tập hợp mọi người một cách gấp gáp, chủ yếu là vì tôi cũng rất nóng lòng. Thưa các đồng chí, chúng ta luôn hô vang khẩu hiệu phục vụ nhân dân, nhưng công nhân nhà máy may Miên Phưởng không có cơm ăn, nếu như chúng ta không giải quyết được vấn đề này, không phải là một châm chọc lớn sao?
Đổng Quốc Khánh nói rồi thay đổi chủ đề:
- Bây giờ các vị có biện pháp gì với vấn đề của nhà máy may Miên Phưởng thì cứ việc nói ra, chúng ta hôm nay cùng nhau thảo luận, để xem có thể tìm được đường ra cho nhà máy may Miên Phưởng hay không.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt với nụ cười nhàn nhạt của Đổng Quốc Khánh, hắn thật sự khong đồng ý với chút quyền mưu của đối phương, bây giờ là lúc nào rồi, anh cho rằng người ngồi đây đều là kẻ ngu sao?
- Bí thư Đổng, tôi xin nói hai câu.
Phùng Chí Trường thấy bầu không khí hội nghị tẻ ngắt thì chợt mở miệng nói:
- Với tìn hình hiện tại của nhà máy may Miên Phưởng, nếu muốn thông qua chính quyền giúp bọn họ vượt qua khỏi tình cảnh khó khăn thì căn bản không phải là chuyện dễ dàng gì. Tôi nói một câu không dễ nghe, các vị ngồi đây phần lớn đều là lãnh đạo cũ của thành phố Đông Bộ, năm ngoái bí thư Tiết Diệu Tiến đã cho ra chỉ thị giúp đỡ nhà máy may Miên Phưởng thay đổi chế độ xã hội, giúp đỡ nhà máy Miên Phưởng vay tiền ngân hàng tiến hành cải tiến kỹ thuật, nhưng kết quả thì thế nào? nhà máy may Miên Phưởng lại rơi vào tình cảnh như hiện tại.
- Vì vậy tôi cảm thấy vấn đề của xí nghiệp vẫn phải thông qua phương án giải quyết theo thị trường, chính quyền chúng ta khó thể can thiệp. Với tình hình của nhà máy may Miên Phưởng vào lúc này, tôi cảm thấy biện pháp tốt nhất chính là thông qua thủ đoạn thị trường để giải quyết vấn đề.
Dùng thủ đoạn thị trường để giải quyết vấn đề, Vương Tử Quân thật sự rất thừa nhận câu nói này của Phùng Chí Trường, thế là hắn đặt bút trong tay xuống nói:
- Chủ tịch Phùng, anh có thể nói cụ thể ý nghĩ của mình được không?
- Chủ tịch Vương, chỗ này của tôi có một phương án đề xuất mua nhà máy may Miên Phưởng của công ty Đức Lương ở thành phố Sơn Viên, trong phương án này công ty Đức Lương ở thành phố Sơn Viên tình nguyện mua nhà máy may Miên Phưởng, tôi cảm thấy phương án này có thể suy xét. Bây giờ không phải đang tiến hành thay đổi chế độ xí nghiệp sao? Tôi cảm thấy hoàn toàn có thể coi công tác thay đổi chế độ ở nhà máy may Miên Phưởng làm nơi thí điểm.
Phùng Chí Trường giống như đã có chuẩn bị, hắn lấy ra một phần văn kiện nói.
Văn kiện được đưa đến trước mặt Đổng Quốc Khánh, bí thư Đổng mở ra xem và nhíu mày, sau đó đưa văn kiện sang cho Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân mở ra nhìn, hai hàng chân mày nhíu lại. Trong văn kiện thu mua, công ty Đức Lương ở thành phố Sơn Viên không những không gánh chịu nợ nần của nhà máy may Miên Phưởng, lại muốn chính quyền đảm bảo cho bọn họ vay hai trăm triệu để tiến hành tái sản xuất. Còn những phí tổn hợp đồng cũng không được nhắc đến, nhưng Vương Tử Quân có thể thấy được số tiền thu mua là khoảng hai trăm triệu kia.
- Chủ tịch Phùng, tôi cảm thấy phương án của công ty Đức Lương ở thành phố Sơn Viên giống như cầm tiền của chúng ta cướp đoạt công ty của chúng ta vậy.
Chúc Vu Bình tiếp nhận văn kiện trong tay của Bành Quang Binh, sau đó hắn xem xét và trầm giọng nói.