Bí Thư Trùng Sinh
Chương 556 : Nhà Có Con Mới Tốt
Ngày đăng: 02:18 19/04/20
- Ộc ộc...
Vương Tử Quân nhìn Mạc Tiểu Bắc nôn vào trong bồn nước, hắn vừa vỗ vỗ lưng nàng vừa dùng giọng vui đùa nói:
- Vợ, anh sai rồi, vợ của anh là ai chứ? Tên kia thuần túy chỉ là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, anh xem như lãng phí lời nói mà thôi.
Mạc Tiểu Bắc rửa mặt xong thì chậm rãi ngẩng đầu lên, nàng trợn mắt nhìn Vương Tử Quân rồi nói:
- Sau này đừng đùa theo kiểu nhàm chán như thế này nữa nhé.
- Vợ yên tâm, sau này anh nhất định sẽ không nói bậy.
Vương Tử Quân giơ tay lên thề son sắt, hắn nói tiếp:
- Vợ, vừa rồi anh kích thích em, chính là muốn cho em biết rõ hương vị khi bị nghi oan, để cho em biết anh yêu em nhiều như thế nào.
- Anh nói đến chuyện Trương Lộ Giai?
Mạc Tiểu Bắc tuy không nói quá nhiều nhưng lại rất thông minh.
Thấy Mạc Tiểu Bắc chủ động chuyển sang dề tài với Trương Lộ Giai thì Vương Tử Quân không khỏi vã mồ hôi, hắn dùng giọng có chút lúng túng nói:
- Vợ, nước miếng cũng có thể giết chết người, mặc kệ thế nào thì anh cũng tin tưởng em, anh chỉ yêu một mình em.
- À, em biết rồi.
Vương Tử Quân nhìn vẻ tinh khiết của Mạc Tiểu Bắc, hắn chợt cảm thấy mình có tội, thế là nhịn không được ôm lấy nàng. Mạc Tiểu Bắc không kịp chuẩn bị, nàng bị hắn ôm lấy thật chặt, mùi hương đàn ông bùng vào trong mũi nàng, điều này làm cho nàng choáng váng. Ngay sau đó đầu lưỡi của hắn đã xâm nhập vòm miệng của nàng, Vương Tử Quân hôn cực kỳ nhiệt liệt, người phụ nữ trong lòng càng lúc càng nóng hôi hổi.
Hai người hôn nhau, Mạc Tiểu Bắc cảm thấy cơ thể nóng bừng bừng, đã lâu rồi nàng chưa thân mật với chồng, là một hay hai tháng rồi? Nàng không thể nhớ rõ đã cách ly chồng mình bao lâu, đã bao lâu không thân mật với người đàn ông của mình. Bây giờ cảm giác này lại xuất hiện trong người nàng, mà Vương Tử Quân lại càng thêm mãnh liệt hơn. Bọn họ hôn nhau rất lâu, Vương Tử Quân đưa tay vào trong quần áo của Mạc Tiểu Bắc, hai bàn tay đưa đến ngực, chỉ cảm thấy nơi đó bành trướng, nóng bỏng, biết đâu lại sắp nổ tung ra ấy chứ?
Vương Tử Quân ra sức hoạt động càng làm cho Mạc Tiểu Bắc run rẩy, nhưng đó là cảm giác run rẩy thoải mái, nàng thậm chí còn cảm thấy vui sướng vì cảm giác phá tan cấm kỵ, thế cho nên để mặc hắn tung hoành. Vương Tử Quân chỉ cảm thấy cơ thể sôi trào, dung nham bừng bừng, trời long đất lở.
Khi hai người đang tràn đầy tình cảm, đang ở vào tình huống khó thể khống chế được thì Mạc Tiểu Bắc đẩy Vương Tử Quân ra, sau đó nàng chạy vài bước về phòng vệ sinh, tiếp tục nôn khan vài cái, lại dựa lưng lên khung cửa sổ:
- Chồng, khoảng thời gian này không biết bị làm sao, em luôn có cảm giác buồn nôn, nhưng lại không nôn ra được thứ gì, thật sự khó chịu...
Vương Tử Quân nhìn gương mặt có hơi vàng của Mạc Tiểu Bắc, toàn thân chợt trở nên mềm nhũn, cảm giác căng thẳng biến mất, dần thoải mái hơn.
Vương Tử Quân có kinh nghiệm từ kiếp trước, hắn cực kỳ kích động, cảm thấy hai mắt như ươn ướt, hắn chạy đến dùng giọng mừng rỡ nói:
- Vợ, vợ tốt của anh, chúng ta sắp có con, anh sắp làm cha.
Vương Tử Quân giữ lấy Mạc Tiểu Bắc đang dựa lên cửa:
- Vợ!
Vương Tử Quân ghé sát đến mặt Mạc Tiểu Bắc, áp sát mặt hắn lên mặt nàng:
- Vợ, cám ơn em, chúng ta cuối cùng cũng có con.
Mạc Tiểu Bắc nhìn nụ cười ngây ngô của Vương Tử Quân, gương mặt tái nhợt cuối cùng cũng có hơi đỏ. Nàng duỗi bàn tay trắng nõn vuốt ve mái tóc của Vương Tử Quân, sau đó khẽ dựa lên người hắn.
- Vợ, mau nói cho anh biết, em có phản ứng thế này đã bao lâu rồi?
Vương Tử Quân vội vàng hỏi.
- Đã hơn hai tháng rồi.
Mạc Tiểu Bắc có chút oán trách:
- Thật sự là không muốn ăn gì.
- À, xem như làm khó vợ của anh rồi, nếu em nhịn thì con của anh chết mất, người nhà có biết không?
Vương Tử Quân dùng giọng hưng phấn nói.
- Không, vì chuyện này mà khoảng thời gian qua em ít về nhà.
Mạc Tiểu Bắc cười xấu hổ:
- Em cũng không muốn người nhà nhìn thấy bộ dạng của em vào lúc này.
Vương Tử Quân nhìn biểu cảm tràn đầy hạnh phúc của Mạc Tiểu Bắc, hắn thật sự rất đau lòng. Nàng lười biếng dựa vào lòng hắn, hắn dùng giọng yêu thương hỏi:
- Vợ, em muốn ăn gì? Em nói đi, anh mời khách.
- Cũng không muốn ăn gì cả.
Mạc Tiểu Bắc ôm lấy Vương Tử Quân rồi dùng giọng mất hết sức lực nói.
Nếu là trước kia Mạc Tiểu Bắc không muốn ăn thì Vương Tử Quân có thể dung túng cho qua, nhưng bây giờ hắn lại kiên quyết đả kích ý nghĩ của mình:
- Vợ, nếu em không chịu ăn, con của anh cũng chẳng có gì để ăn.
Khi thấy bộ dạng ngơ ngác của Trần Kiến Phong thì Trần Linh Mai thật sự cảm thấy rất khó chịu và bực bội, trong lòng thầm nghĩ tiểu tử này ngày thường thông minh lanh trí, lúc này sao lại ngơ ngác mất hồn như vậy? Trước kia Trần Kiến Phong ăn nói rất hay, bây giờ vào thời điểm quan trọng lại rơi vào tình huống như vậy, chẳng lẽ vẫn là câu "thịt chó không được đưa lên bàn tiệc" sao?
Trần Linh Mai cực kỳ bực bội, nàng lén nháy mắt vài cái với chồng nhưng không được đáp lại, thế là cười nói với Vương Tử Quân:
- Chủ tịch Vương, cháu tôi là người thành thật, bình thường cũng không nói được nhiều, thật sự gống hệt như anh trai của tôi. Bây giờ nó đã đến đây, thôi thì để nó mời anh một ly rượu, xem như chính thức nhận chú Vương, anh thấy thế nào?
Vương Tử Quân dù đang đàm luận với Lưu Nham Phú, thế nhưng hắn vẫn bao quát tất cả những gì đang diễn ra. Sau khi nghe thấy Trần Linh Mai nói như vậy, hắn là một người làm chú sẽ không từ chối, nhưng hắn lại cười nói:
- Chị dâu, chị xem kìa, khách khí như vậy sao được? Cần gì phải dùng rượu mời làm gì, không phải đã quen biết rồi sao?
- Ôi, chủ tịch Vương, rót rượu cho trưởng bối chính là quy của của nhà chúng tôi, anh nói xem có đúng không, anh Nham Phú?
Trần Linh Mai tuy dùng giọng điệu cực kỳ dịu dàng lên tiếng, thế nhưng Lưu Nham Phú vẫn nghe ra sự uy hiếp ẩn giấu bên trong.
Tuy Lưu Nham Phú không sợ Trần Linh Mai, thế nhưng hắn cũng chẳng muốn vì chút chuyện nhỏ nhặt mà làm cho gia đình náo loạn mất vui. Hơn nữa lúc này đang ở trước mặt vợ chồng Vương Tử Quân, nếu như mình không cùng âm với Trần Linh Mai, chỉ sợ lại bày ra tình huống gia đình không hòa thuận. Hơn nữa Trần Kiến Phong cũng đã đến, cũng không thể để cho nó quá mất mặt, uống một ly cũng không là vấn đề.
- Chủ tịch Vương, Linh Mai nói đúng, cứ để cho Kiến Phong kính anh một ly.
Lưu Nham Phú nói ra những lời này cũng xem như cho ra quyết định, Vương Tử Quân cười cười nói với Trần Kiến Phong:
- Nếu đã như vậy thì xem như làm phiền Kiến Phong, nhưng rượu phải mời từ anh Lưu, nếu không tôi làm em cũng sẽ không uống.
- Chủ tịch Vương, rượu này phải bắt đầu từ anh mới được. Thế nào, tôi rời khỏi thành phố Đông Bộ thì anh xem là người ngoài sao?
Lưu Nham Phú vung tay áp xuống rồi dùng giọng kiên quyết nói.
Lúc này Trần Kiến Phong đã nâng chai rượu lên, nhưng hai người Lưu Nham Phú và Vương Tử Quân lại đanh đùn đẩy cho nhau, nhìn thì có vẻ cực kỳ nhún nhường, thế nhưng điều này làm cho Trần Kiến Phong cảm thấy mình như một tên hề, căn bản rơi vào tình huống luống cuống tay chân.
- Được, được, được rồi, cũng không ngờ anh về thủ đô lại có thể nói như vậy, nếu đã như vậy thì tôi sẽ là người uống trước. Nhưng có một điều nên nói rõ, rượu cũng không nên quá nhiều, vì anh cũng biết tửu lượng của tôi rồi đấy.
Vương Tử Quân cuối cùng cũng không thể nào áp chế được Lưu Nham Phú, hắn không thể không giơ cờ trắng đầu hàng.
Lưu Nham Phú cười ha hả nói:
- Tửu lượng của anh thế nào thì tôi biết rất rõ, anh đến thủ đô một lần cũng không phải dễ, tôi tuyệt đối sẽ không cho anh uống rượu chạy xe về, như vậy em dâu cũng không đồng ý.
Lưu Nham Phú nói rồi qauy sang vẫy tay với Trần Kiến Phong đang không biết phải làm sao:
- Kiến Phong, rót đầy ly cho chủ tịch Vương.
Trần Kiến Phong đồng ý một tiếng, lúc này hắn mới tĩnh tâm đi đến bên cạnh Vương Tử Quân rồi khẽ nói:
- Chủ tịch Vương, tôi mời ngài một ly.
Hai câu của Trần Kiến Phong không có gì sai, nhưng sai ở chỗ bên cạnh hắn có một cô cô. Trần Linh Mai nghe thấy Trần Kiến Phong gọi Vương Tử Quân là chủ tịch Vương, nàng chợt mất vui:
- Đứa bé này, trí nhớ thật sự quá kém, cái gì mà là chủ tịch Vương, phải là chú Vương. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
Trần Kiến Phong nhìn gương mặt nghiêm túc của cô cô, lúc này thật sự rất muốn khóc. Hắn nhìn Vương Tử Quân với nụ cười tủm tỉm trên môi, hắn thật sự cảm thấy mình khó thể nào gọi đối phương bằng chú cho được.
"Ôi, đối phương có lẽ cũng không thèm giúp mình, hay là thôi đi!"
Trần Kiến Phong chợt có ý nghĩ như vậy, thế là trong lòng chợt bùng lên ý nghĩ muốn rời khỏi đây, đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên.
- Vào đi.
Trần Linh Mai lên tiếng, vài nữ nhân viên phục vụ đi vào, trên khay của nhóm nhân viên phục vụ là đủ mọi món ăn đầy sắc màu.
- Cá muối, vi cá, tổ yến...
Trần Linh Mai nhìn món ăn mà nhân viên phục vụ đưa vào, tuy nàng không gọi được tên của tất cả, thế nhưng chỉ là vài cái tên cũng làm cho nàng đau lòng. Tuy nàng không thiếu tiền, thế nhưng đột nhiên có quá nhiều món ngon cũng làm cho nàng khó thể tiếp nhận được. Khi nàng đảng cảm thấy đau lòng, nàng chợt thấy không đúng, dù sao thì bàn mình đã dọn ra đầy đủ, sao lại có thêm nhiều món thế này?
Trần Linh Mai nhìn nhân viên phục vụ đang dọn những món cũ, nàng trầm giọng nói:
- Này, có phải đã có gì lầm lẫn không? Chúng tôi cũng không gọi những món này.
- Xin hỏi có lãnh đạo tên là Lưu Nham Phú ở đây không?
Một nhân viên phục vụ đặt món ăn xuống rồi cười hỏi mọi người.
Lưu Nham Phú cũng không ngờ xuất hiện tình huống này, hắn có chút trầm ngâm rồi trầm giọng nói:
- Đúng, tôi là Lưu Nham Phú.
- Như vậy thì quá đúng rồi! Lãnh đạo Lưu, là thế này, vị khách ở phòng Chí Tôn nói là người quen của anh, thế nên đã đặc biệt đặt vài món đưa đến, các anh cứ yên tâm hưởng dụng, đã tính sổ hết rồi.
Nhân viên phục vụ trả lời làm cho Trần Linh Mai cảm thấy rất có thể diện, dù sao đây cũng là chuyện tốt. Nhưng vẻ mặt Lưu Nham Phú chợt biến đổi vài lượt, hắn nhìn các món ăn, lại nhìn Vương Tử Quân ở bên cạnh nở nụ cười nhàn nhạt không nói gì, hắn chợt trầm giọng nói:
- Làm phiền cô nói với lãnh đạo của mình, món nay có thể để lại, nhưng tiền do chúng tôi tính.
- Thật xin lỗi lãnh đạo, đã có người tính rồi, chúng tôi cũng không thể thu hai lần.