Bí Thư Trùng Sinh

Chương 562 : Công Dã Tràng

Ngày đăng: 02:18 19/04/20


"Giám đốc Lục bị cảnh sát đưa đi? Đây là có chuyện gì?"



Trong đầu Đổng Quốc Khánh lóe lên nhiều ý nghĩ, hắn trầm ngâm giây lát rồi mới nói:



- Hà tiểu thư đừng vội, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, cô chậm rãi nói tôi xem.



Đổng Quốc Khánh nghe rõ những lời của Hà Nhã Mật mà hai hàng chân mày chợt nhíu lại, hắn dù thế nào cũng không ngờ sự việc lại trở nên như vậy.



- Hà tiểu thư, chuyện này tôi sẽ xử lý, cô cứ yên tâm, chỉ cần Lục tiên sinh không có vấn đề, tôi đảm bảo sẽ không có bất kỳ chuyện gì xảy ra.



Đổng Quốc Khánh nói xong cũng không quan tâm Hà Nhã Mật bên kia còn có gì muốn nói, hắn nhanh chóng cúp điện thoại. Hắn ngồi dựa lưng lên ghế, nhanh chóng rơi vào trầm ngâm. Nói thật, hắn thấy rất sảng khoái vì công an đưa Lục Hữu Đại về đồn, hắn nghĩ đến phản ứng của đối phương vào ngày hôm nay với mình, thế là cảm thấy rất tức giận.



Nhưng đưa nhà đầu tư đi điều tra, đây là một sự kiện có thể gây sóng lớn, có thể nói là gây ảnh hưởng rất lớn đến công tác kêu gọi đầu tư của thành phố Đông Bộ. Tuy không hỏi ai thế nhưng hắn dựa vào trực giác của mình mà cảm thấy trong sự kiện này sẽ không thiếu tung tích của Vương Tử Quân. Trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, hắn chợt có một ý kiến hay. Ngồi trên núi xem hổ đấu nhau, dù có kết quả gì thì Vương Tử Quân cũng khốn khổ khốn nạn, lãnh đạo tỉnh sẽ trách cứ, Đổng Quốc Khánh chỉ chịu chút trách nhiệm mà thôi.



Đổng Quốc Khánh đã có quyết đoán, hắn thoải mái xem văn kiện trên bàn làm việc. Nhưng hắn không ý thức được khi cho ra quyết đoán với sự kiện này thì trong lòng hắn thật sự sinh ra ý nghĩ sợ hãi với trợ thủ của mình.



Bí thư Đổng không mở miệng thì xem như Lục Hữu Đại mất đi cọc cứu mạng ở thành phố Đông Bộ, cũng may hắn là người có kinh nghiệm đầu tư nhiều năm, cũng không quá sốt ruột mà khá trấn định. Sự trấn định của hắn không phải không có nguyên nhân, vì hắn thấy mình căn bản là thần tài của đám quan viên địa phương, nhất định sẽ có người dùng tốc độ nhanh nhất đưa mình ra ngoài, thậm chí còn mở tiệc chiêu đãi và nói lời an ủi là khác.



- Lục tiên sinh, mời anh ngồi, bây giờ chúng tôi hỏi cung ngài theo quy định, mong ngài phối hợp.



Vẫn là vị cảnh sát trẻ tuổi kia, nhưng lúc này vẻ mặt hắn rất nghiêm túc.



Thế nhưng vẻ nghiêm túc của hắn rơi vào trong mắt Lục Hữu Đại thì lại biến thành biểu hiện miệng hùm gan sứa. Lục Hữu Đại dựa lưng ra sau ghế, hai mắt khẽ híp lại. Dù đây là chiếc ghế đẩu bình thường nhưng hắn lại sinh ra cảm giác giống như chiếc ghế lãnh đạo của mình.



- Vừa rồi đi vội không mang theo thuốc, có thể cho tôi một điếu không?



Lục Hữu Đại dùng ánh mắt cợt nhả nhìn tên cảnh sát trẻ tuổi, giọng nói đầy trêu chọc.



Vẻ mặt tên cảnh sát chợt biến đổi, nhưng vị cảnh sát lớn hơn chục tuổi ở bên cạnh lại khẽ vỗ vỗ vai hắn, sau đó lấy thuốc ra đưa cho Lục Hữu Đại.



- Hồng Mai, đây là thuốc quái quỷ gì? Tôi bình thường đều hút xì gà hoặc loại thuốc đặc biệt, thật xin lỗi, loại này không hợp khẩu vị của tôi, các người giữ lại mà hút.




Thư ký trưởng Lưu thở dài một hơi, trong lòng thầm nghĩ nhiệm vụ của tôi chỉ là giữ chân các người ở lại mà thôi, chỉ cần ông đây có thể quay về báo cáo công tác, ai ở lại hốt cứt cũng được. Thế là hắn dùng giọng sảng khoái nói:



- Cháu cứ yên tâm, chuyện này chú sẽ báo lên lãnh đạo tỉnh, chú tin lãnh đạo tỉnh sẽ cố gắng thỏa mãn yêu cầu của cháu.



Sau khi đàm phán xong tất cả thì Trình Gia Hòa từ chối lời mời dùng cơm tối của thư ký trưởng Lưu. Trình Gia Hòa nhìn Thư ký trưởng Lưu rời khỏi khách sạn Đông Bộ, nụ cười trên mặt càng sáng lạn thêm vài phần.



- Thưa giám đốc Trình, giám đốc Lục vẫn chưa về.



Hà Nhã Mật từ một gian phòng khác đi đến, nàng dùng giọng lo lắng báo cáo với Trình Gia Hòa.



Trình Gia Hòa nhìn gương mặt thấp thỏm lo âu của Hà Nhã Mật, hắn vung tay lên dùng giọng tràn đầy phong độ nói:



- Không cần xen vào, tất cả không phải có tôi sao?



Hà Nhã Mật nhìn bộ dạng nắm chắc tất cả của Trình Gia Hòa, nàng cũng thở dài một hơi. Khi nàng định rời khỏi phòng thì Trình Gia Hòa lại nói tiếp:



- Chờ mà xem, muộn nhất là ngày mai tên chủ tịch Vương làm ra chuyện này sẽ phải đến đây cầu cạnh chúng ta. Thế này đi, cô thu dọn đồ đạc, chúng ta đổi địa phương.



Trình Gia Hòa nhìn ánh tà dương như máu ngoài cửa sổ, hắn khẽ lẩm bẩm:



- Mai là ngày tốt lành.



Kih Trình Gia Hòa đang nhìn ánh tà dương bên ngoài, trong khu văn phòng thị ủy Đông Bộ, bí thư thị ủy Đổng Quốc Khánh cũng đang đưa mắt nhìn hoàng hôn. Nhưng hắn không tán thưởng bầu không khí hôm nay, chỉ là nghĩ đến một cuộc điện thoại của chủ tịch Lý trên tỉnh.



Lãnh đạo tỉnh đã nghiên cứu và điều động Vương Tử Quân phụ trách hạng mục mỏ khoáng, Đổng Quốc Khánh nhiều lần suy xét về câu nói này của lãnh đạo tỉnh, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười nhạt.



Hắn biết rõ tỉnh đã cho ra định vị với hạng mục này, đó là nhất định phải khởi công xây dựng. Bây giờ Vương Tử Quân và người của tập đoàn Thần Hà náo loạn với nhau, sợ rằng sự việc sẽ làm cho chủ tịch Vương luống cuống tay chân.



Vương Tử Quân nay cũng nên có lúc mất mặt, Đổng Quốc Khánh nghĩ đến tên đối thủ mà chưa từng nếm qua chút thiệt thòi của mình, thật sự sinh ra cảm giác căm hận ngứa răng.