Bí Thư Trùng Sinh

Chương 583 : Lãnh Đạo Dự Tiệc Là Dân Chúng Vui Mừng

Ngày đăng: 02:19 19/04/20


- Thành phố Đông Bộ?



Cô gái kỳ quái nói, sau đó nàng vung tay lên:



- Này anh, em còn tưởng anh gọi điện thoại cho vị chủ tịch nào chứ. Đúng rồi, thành phố Đông Bộ ở nơi nào?



- Thành phố Đông Bộ thuộc tỉnh Sơn Nam.



Thạch Kiên Quân nâng ly uống một ngụm rồi nói sang chuyện khác:



- Mính Mính, chị dâu của em thật sự nấu nướng rất tốt, hôm nay đang chuẩn bị tự mình xuống bếp. Thế nào, em để chị dâu bộc lộ tài năng một mình sao?



Nhưng Thạch Kiên Quân muốn nói sang chủ đề khác mà căn bản chẳng thành công, chỉ thấy Mính Mính khoát tay áo dùng giọng không chút khách khí nói:



- Anh à, sao càng ngày anh càng kém đi vậy? Em nghe nói năm xưa khi anh làm bí thư thị ủy thì chủ tịch tỉnh nói thích nghe thì nghe, không thích thì thôi. Bây giờ anh làm sao vậy? Trở thành một chủ tịch tỉnh sao lại chủ động gọi điện thoại cho một vị chủ tịch thành phố?



- Vị chủ tịch thành phố này có sự khác biệt.



Thạch Kiên Quân vốn đang cười nhưng nhanh chóng trở nên ngưng trọng, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói tiếp:



- Ânh cũng không xem hắn ta như những người khác.



- Không như những người khác? Này, anh với tên kia có quan hệ gì?



Cô gái tên riêng là Mính Mính cũng không chịu bỏ qua, nàng hiểu rõ người anh của mình, nhìn qua thì có vẻ rất ôn hòa khiêm nhường, thực tế sâu trong lòng có phân ba bảy đường. Đây là một người rất kiêu ngạo, lại nói người ta không như những kẻ khác, điều này khá kỳ quái.



- Là bạn bè, cũng là minh hữu. Mính Mính, anh có thể đứng vững ở tỉnh Sơn Nam hay không, có một nửa nằm trên người cậu ta đấy.



Thạch Kiên Quân khẽ gạt tàn thuốc, sau đó dùng giọng có chút cảm khái nói:



- Lại nói tiếp, anh có thể tiến lên làm chủ tịch tỉnh cũng là nhờ phúc của hắn...



Khi Thạch Kiên Quân cảm thán thì cô gái tên là Mính Mính tiện tay cầm quyển tạp chí lên đọc, Thạch Kiên Quân cũng không tiếp tục quan tâm đến cô em, hắn căn bản không biết cô em mình viết lên quyển tạp chí một dòng chữ rất lớn: Thành phố Đông Bộ.



Mưa thu thật sự có hương vị đau thương ly biệt, chẳng biết có phải ông trời có ý kiến với tình huống Nhiếp Hạ Quân rời khỏi tỉnh Sơn Nam hay không, khi Nhiếp Hạ Quân rời khỏi tỉnh Sơn Nam thì mưa thu không dứt.



Vương Tử Quân cầm một chiếc ô đứng ở sân bay, ánh mắt nhìn lên bầu trời đang đổ mưa. Khi một chiếc máy bay cất cánh và biến mất trong không trung, hắn mới xoay người đi về phía bãi đậu xe.



Tuy Nhiếp Hạ Quân nói không cần Vương Tử Quân đến tiễn, thế nhưng Vương Tử Quân vẫn đến, tự mình tiễn bí thư Nhiếp lên máy bay.



Đổng Nhị Dân đã chờ khá lâu, khi thấy Vương Tử Quân lên xe thì khởi động rồi chạy như bay về thành phố Sơn Viên.



Thành phố Sơn Viên dưới những cơn mưa thu rả rích càng ít người đi đường hơn ngày thường. Anh Đổng lái xe không chậm nhưng phải mất nửa giờ thì xe mới đến con đường phồn hoa nhất thành phố Sơn Viên. Vương Tử Quân không nói lời nào, anh Đổng cũng không dám mở miệng, hắn biết rõ hai ngày này tâm tình của chủ tịch Vương là không tốt, vì thế chỉ cố gắng chuyên tâm lái xe mà thôi.



- Dừng xe.



Khi xe chạy qua một trạm chờ xe buýt, Vương Tử Quân ngồi trên xe chợt hô lên với Đổng Nhị Dân.



Đổng Nhị Dân dù không có chuẩn bị nhưng khi nghe chủ tịch Vương lên tiếng thi cũng nhanh chóng giẫm thắng, một tiếng két vang lên, xe chạy thêm năm sáu mét thì dừng lại.



- Lùi xe về phía nhà chờ xe buýt.



Vương Tử Quân nói với Đổng Nhị Dân.



Đổng Nhị Dân quay đầu nhìn thoáng qua nhà chờ xe buýt, hắn cũng không lên tiếng, nhanh chóng lùi xe lại.



Nhà chờ xe buýt có lẽ đã được xây dựng quá lâu, lúc này đã có dấu hiệu rách nát, có vài chỗ thậm chí còn rò rỉ nước mưa. Có một cô gái trẻ tuổi xách hành lý đứng trong nhà chờ, mưa thu tuy đã làm ướt mái tóc của nàng nhưng cơ thể vẫn làm cho người ta phải chấn động.



Khi thấy hình bóng kia thì Vương Tử Quân căn bản là có chút kháng cự, thế nhưng cuối cùng vẫn hạ cửa kính xuống, sau đó hô lên:



- Lên xe đi, nhìn em kìa, ướt sũng đến nơi rồi.



Lâm Dĩnh Nhi đang lo lắng chờ xe buýt, nàng đã chờ được nửa giờ rồi, trời mưa là dịp làm ăn phát đạt của cánh taxi, thế nên nàng chỉ có thể bất đắc dĩ đứng chờ chỗ này mà thôi.



Khi Lâm Dĩnh Nhi đang mỏi mắt chờ xe buýt, đúng lúc Vương Tử Quân xuất hiện. Nàng nhìn chiếc cửa xe hạ xuống và một người thò đầu ra cười với mình, thế là nàng chợt vui vẻ, mũi hơi cay, thật sự sinh ra cảm giác muốn khóc đi được.



Vì sao lại có chút chua xót? Lâm Dĩnh Nhi thật sự không nói nên lời, vì căn bản là tình cảm khó thể nào dùng ngôn ngữ để miêu tả. Có một lần nàng đùa giỡn với một cô bạn thân, cô nàng kia đã từng khẽ hỏi, Dĩnh Nhi cậu ngày thường cao ngạo như một ni cô, dù là bất kỳ người đàn ông nào chú ý đến cậu thì cũng có biểu hiện như Diệt Tuyệt sư thái, rốt cuộc cậu vì người đàn ông nào?



Vương Tử Quân chính là một bí mật chất giấu trong lòng của Lâm Dĩnh Nhi, khi bị bạn thân đặt câu hỏi như vậy thì nàng chợt sinh ra cảm giác sự thật bị vạch trần. Nàng giật mình líu lưỡi, thế là liên tục nói mình không có người đàn ông nào cả, nhưng chẳng qua trong lòng lại cực kỳ uất ức.



Thật ra Lâm Dĩnh Nhi cũng không phải là không có tình yêu, chẳng qua phần tình yêu này được chôn vùi dưới tận đáy lòng. Hắn là người của công chúng, thế cho nên nàng căn bản không thể đến gần, chỉ có thể đứng nhìn hắn từ xa, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn hắn. Nàng chỉ sợ mình sẽ là nước nóng làm hắn bị phỏng, chỉ sợ mình là nước lạnh làm hắn đóng băng, nhưng dù nàng có biểu hiện như thế nào, hắn căn bản cũng không dám đáp lại tình cảm của nàng.



Những người theo chủ nghĩa duy tâm không phải đã nói rồi sao, những gì tồn tại đều là hợp lý. Chủ tịch thành phố không những cần được nhân dân yêu mến, hơn nữa càng phải là một người yêu dân mới được, mà Lâm Dĩnh Nhi không phải là một người dân sao? Mình vì sao không nhận được tình cảm của anh ta? Lâm Dĩnh Nhi càng nghĩ càng ê ẩm, mưa thu rơi lên mặt, rơi vào lòng, nàng chẳng thèm lau đi, điều làm nàng cảm thấy lạnh băng không phải là mưa, chính là nước mắt.



Ngày thường tuy Lâm Dĩnh Nhi có biểu hiện tùy tiện nhưng tâm tư cực kỳ sâu sắc, nàng có thể cảm nhận được khoảng cách giữa Vương Tử Quân và mình, đặc biệt là những ngày gần đây, nàng càng cảm thấy hắn đi xa mình.



Lâm Dĩnh Nhi chạy từ xa ngàn dặm đến đây chỉ có thể nhận lấy kết quả như vậy. Mỗi lần nàng đến phòng làm việc của hắn, nàng cảm thấy người đàn ông này ổn định như một ngọn núi, mình chỉ là một dòng suối nhỏ dưới chân núi, hai người xem như là quần anh tụ hội. Nhưng nàng căn bản không dám gọi hắn là Tử Quân, chỉ có thể xưng hô là chủ tịch Vương.



Lâm Dĩnh Nhi thật sự cảm thấy rất cay đắng, nàng cũng muốn nhận thua, cũng muốn rời xa người này, đi thật xa. Chẳng qua khi con người có suy nghĩ lý trí thì cũng có ngay những ý nghĩ không lý trí, có đôi khi chủ yếu là những thứ không lý trí chi phối hành động của mình.



Lâm Dĩnh Nhi nhìn người đàn ông trẻ tuổi với nụ cười tươi đẹp đang ngồi trong xe vẫy tay với mình, ý nghĩa tốt đẹp lại nảy mầm trong lòng Lâm Dĩnh Nhi. Lúc này tất cả uất ức của nàng chợt tan thành mây khói, nàng nhấc va li của mình, đi vài bước đến bên cạnh xe, sau đó mở cửa đi vào.



- Sao em lại đến thành phố Sơn Viên? Có việc gì cứ nói với anh một tiếng, cũng tốt cho anh chuẩn bị xe đưa Lâm đại tiểu thư đi một vòng. Em nhìn lại mình đi, đã bị ướt đến bộ dạng nào rồi? Thật sự giống như một con mèo bị rơi xuống nước vậy.



Vương Tử Quân rút khăn trên xe đưa cho Lâm Dĩnh Nhi, sau đó dùng giọng thương tiếc oán trách nói.



- Anh mới là mèo rơi xuống nước, lại nói em như vậy sao? Thế mà là chủ tịch thành phố? Thật đáng ghét.



Hành vi vô thức đầy tình cảm của Vương Tử Quân chợt làm cho Lâm Dĩnh Nhi cảm động, nàng nhận lấy khăn tay của Vương Tử Quân, sau đó dùng giọng giống như làm nũng và oán trách nói.



Vương Tử Quân lại đưa cho Lâm Dĩnh Nhi thêm vài chiếc khăn giấy, hắn cười nói:
- Anh xui, chủ tịch Vương là người hướng về phía tôi mà...



Anh Giang cũng không thể nghe lọt tai, hắn tiến lên định nói.



- Anh thông gia, tôi cũng đang rất khó xử. Chủ tịch Vương, tất cả mọi người đều ở trong quan trường, tôi cảm thấy cậu cũng không nên làm khó.



Trần Đại Giang không chờ anh Giang nói hết lời, hắn trực tiếp lên tiếng chặn lời, sau đó quay sang cười cười với Vương Tử Quân.



Vương Tử Quân cũng không còn xúc động như năm xưa, hắn sảng khoái nói:



- Anh Giang, chúng ta đều là người một nhà, cũng không nên làm thông gia khó xử, cũng không phải chỉ là một chỗ ngồi sao. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL



- Chủ tịch Vương, mời ngài sang bên này.



Trần Đại Giang khẽ đưa tay mời, hắn cười ha hả chỉ sang một chiếc ghế trống trên bàn tiệc.



Vương Tử Quân khẽ kéo tay áo của anh Giang đang nổi giận rồi ngồi xuống chiếc ghế ở phía bên kia. Tâm tư của hắn căn bản không đặt trên hôn lễ này, nếu như không phải là có Lâm Dĩnh Nhi, sợ rằng hắn đã tùy tiện lấy cớ bỏ đi rồi.



- Chủ tịch Vương, anh xem, chuyện này thật sự không hay...



Anh Giang đi đến dùng giọng xấu hổ giải thích, tuy hắn không biết bây giờ chủ tịch Vương đang làm gì, thế nhưng vẫn hiểu rõ những gì Vương Tử Quân làm ở huyện Lô Bắc. Chủ tịch Vương là ai? Trước kia đều ngồi ghế chủ vị trong huyện Lô Bắc, bây giờ đến cổ động cho mình nhưng căn bản không thể ngồi ghế chủ tịch, điều này làm cho hắn cảm thấy rất mất mặt.



- Anh Giang, con cái kết hôn thì chúng ta nên vui vẻ một chút, nếu làm tiệc vui của con gái không được toàn vẹn thì cũng không hay, dù thế nào cũng đừng làm cho Gia Kỳ mất hứng.



Anh Giang nghe những lời khéo léo hiểu lòng người của Vương Tử Quân mà chợt sinh ra cảm khái. Hắn khẽ kéo tay Vương Tử Quân rồi nói:



- Chủ tịch Vương, trưa nay uống ít một chút, tối nay ngài có rảnh không, chúng ta tâm sự một chút.



Vương Tử Quân hiểu ý của anh Giang, tuy hắn chuẩn bị dùng cơm tối xong thì quay về Đông Bộ, thế nhưng hắn cũng không nói ra.



Nếu so với anh Giang thì Trần Đại Giang cũng nói một câu khách khí, sau đó chạy đến bàn tiệc dành cho khách quý. Đối với hắn thì một vị phó chủ tịch huyện ở nông thôn căn bản không nên đặt trong lòng.



- Trưởng phòng Ngô, mời ngài sang bên này.



- Chủ nhiệm Hà, ngồi bên này, mau ngồi bên này.



Khi bữa tiệc đến gần thì Trần Đại Giang bận rộn như một con quay, gương mặt hắn cực kỳ tươi cười, cố gắng kéo từng vị lãnh đạo đến vị trí định sẵn.



Khi một người đàn ông trung niên được ba bốn người đàn ông khác vây quanh đi vào trong cực kỳ tiền hô hậu ủng thì Trần Đại Giang không những tiến lên một mình, còn kéo cả vợ mình lên nghênh đón.



- Chủ nhiệm Triệu, mời ngài ngồi bên này. Ha ha, hôm nay ngài có thể tự mình đến tham gia hôn lễ, thật sự làm vinh hạnh cho kẻ hèn như tôi.



Trần Đại Giang giữ chặt lấy tay của chủ nhiệm Triệu, hai tay liên tục đung đưa, bộ dạng thật sự giống như cảm động rơi nước mắt.



Chủ nhiệm Triệu cũng rất có phong thái lãnh đạo, hắn gật đầu nói:



- Tiểu Trần rất tốt, chăm chú công tác, là mầm mống tốt, tôi tin sau khi kết hôn sẽ càng thêm trưởng thành hơn.



Chú rể mặt một bộ tây phục nhanh chóng tiến ra chào hỏi dưới lời yêu cầu của Trần Đại Giang, sau đó mọi người tiền hô hậu ủng đưa chủ nhiệm Triệu đến chiếc ghế chủ vị. Lúc này đám khách quý ngồi trên bàn tiệc thấy chủ nhiệm Triệu đến thì đứng lên chào hỏi.



- Các vị ngồi xuống đi, hôm nay là ngày vui của con trai anh Trần, nhưng mọi người đều cùng một nhà, thế cho nên tôi cũng xem như là chủ nhân nửa mùa, vì vậy hôm nay mọi người uống nhiều một chút. Anh Trần, rượu của anh có đủ không vậy?



Chủ nhiệm Triệu biểu hiện gần gũi thân dân làm cho Trần Đại Giang cực kỳ kích động, hắn vừa gật dầu như gà mổ thóc vừa mời chủ nhiệm Triệu lên ghế chủ vị.



- Anh Trần, tôi còn phải tố cáo anh một tội, đó là hôm nay trưởng phòng Lý của phòng tổ chức đến phòng lao động thương binh xã hội chúng ta kiểm tra công tác, nghe nói hôm nay là hôn lễ của Tiểu Trần nên cũng muốn đến tham gia náo nhiệt. Tôi chưa kịp nói với anh, thế là đưa cả trưởng phòng Lý theo.



Chủ nhiệm Triệu vừa khoát tay từ chối chiếc ghế chủ vị vừa cười nói với Trần Đại Giang.



Lãnh đạo phòng tổ chức chính là những vị thần mang đến niêm vui cho mọi người trong chốn quan trường, lần này đến đây là trưởng phòng Lý, là một vị phó phòng tổ chức có vị trí cao vời trong phòng tổ chức tỉnh ủy. Trần Đại Giang dù cũng là một nhân vật trong đơn vị của mình, thế nhưng nếu so với trưởng phòng Lý thì kém quá xa.



Trần Đại Giang vốn cực kỳ vui vẻ vì sự xuất hiện của chủ nhiệm Triệu, bây giờ nghe nói trưởng phòng Lý cũng đến thì cười đến mức không ngậm miệng lại được. Hắn vui vẻ nói lời cảm ơn chân thành với chủ nhiệm Triệu, lại để con mình tự mình ra cửa chào đón trưởng phòng Lý.



- Anh Trần, cũng không phiền toái như vậy, tôi đã cho Tiểu Hà ra cửa chờ sẵn rồi.



Chủ nhiệm Triệu lên tiếng với Trần Đại Giang, sau đó đưa mắt nhìn Trần Độ Hà đứng sau lưng Trần Đại Giang nói:



- Tiểu Trần làm chú rể rất tốt, bộ dạng này cực kỳ tinh thần.



Tuy chủ nhiệm Triệu khen ngợi Trần Độ Hà, nhưng chỗ này nào có dư âm cho Trần Độ Hà lên tiếng? Thế cho nên hắn chỉ có thẻ đứng cười ngây ngô mà thôi.



Vương Tử Quân đã rất quen với những trò náo nhiệt thế này trong quan trường, hắn căn bản không phải chưa từng gặp qua chủ nhiệm Triệu của ủy ban cải cách, nhưng hai bên không có giao tình, thế cho nên hắn chỉ bình tĩnh ngồi trên ghế, tự tìm nguồn vui cho mình.



Vương Tử Quân vừa uống trà vừa lẳng lặng suy nghĩ tâm sự của mình, người ngồi trên chiếc bàn này phần lớn là người thân và bạn bè của chú rể, cũng là người có chút địa vị ở thành phố Sơn Viên, thế cho nên cũng không quan tâm đến một vị khách không mời như Vương Tử Quân.



- Trưởng phòng Lý, mời anh sang bên này.



Khi Vương Tử Quân đang trầm tư về quan hệ giữa mình và Lâm Dĩnh Nhi, chợt nghe thấy có người trầm giọng nói. Khi âm thanh này vang lên, bốn phía chợt yên tĩnh.



Anh Giang bây giờ mới thấy thông gia nhà mình có năng lượng mạnh mẽ, hắn vừa cảm thấy kiêu ngạo vì con gái nhà mình tìm được một nhà chồng tốt, đồng thời trong lòng cũng không thiếu lo lắng, dù sao thì có một thông gia như vậy cũng không khác gì chịu tội.



Anh Giang chỉ có thể đứng ở một bên nhìn người đàn ông bên kia đi trên con đường được người ta dạt sang hai bên tránh né, trong lòng hắn không khỏi run lên. Vì hắn nhận ra người kia chính là lãnh đạo tỉnh trước đó có về kiểm tra thị sát công tác ở huyện Lô Bắc, khi đó hắn có tham gia hội nghị mở rộng nên vẫn còn nhớ rõ ràng. Khi đó bí thư huyện ủy và chủ tịch huyện đứng trước mặt người kia mà căn bản không dám thở mạnh.



Dù là chủ tịch Tiếu còn bị người này phê bình.



- Trưởng phòng Lý, mời anh sang bên này.



Chủ nhiệm Triệu cười tủm tỉm chỉ vào vị trí chủ vị rồi nói.



Trưởng phòng Lý nhìn qua giống như một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, thực tế đã hơn năm mươi rồi. Hắn là cán bộ cấp phó giám đốc sở, là một trong những phó phòng tổ chức có thâm niên, là một trong những cán bộ cấp sở rất có thể diện. Lúc này hắn thấy chủ nhiệm Triệu đứng giữa một đám người, trên mặt hắn chợt lộ ra nụ cười quỷ dị.