Bí Thư Trùng Sinh
Chương 664 : Cố Một Loại Tình Yêu Gọi Là Buông Tay
Ngày đăng: 02:19 19/04/20
Hào Nhất Phong khẽ gật đầu dùng giọng trịnh trọng nói:
- Tôi nhất định sẽ truyền đạt chỉ thị của lãnh đạo.
Quá trình biện luận kết thúc, tất cả được tiến hành quanh cơ sở công bình công chính, hai bên tham gia biện luận đều rất căng thẳng, điều này không khỏi làm cho hội nghị biện luận càng thêm viên mãn.
Nhưng nếu so sánh với kết quả tốt đẹp của hội nghị biện luận vừa kết thúc thì lãnh đạo thành phố Đông Bộ căn bản càng thêm coi trọng những lời truyền đạt của trưởng ban Trần thông qua bí thư Hào Nhất Phong, điều này làm cho người ta cảm thấy nguy cơ treo trên đầu ban ngành thành phố Đông Bộ đã mất đi hơn phân nửa.
Phương án xử lý Đảng Hằng cũng đã được chứng thực, cũng vì hội nghị biện luận đã cho ra chế độ đúng đắn về công tác kiểm tra sức khỏe cán bộ, thế cho nên hắn chỉ bị xử phạt cảnh cáo mà thôi.
Sau hội nghị biện luận, thành phố Đông Bộ hầu như biến thành một màu trắng, năm hết tết đến, chỉ cần ló mặt ra đường sẽ cảm thấy không gian lạnh lẽo, tuyết rơi dày cũng làm cho hương vị cuối năm thêm nồng nặc. Đến cuối năm thì Vương Tử Quân cũng không quá chú trọng phương diện chúc tết, thế nhưng khi hắn ngồi càng vững trên vị trí chủ tịch thành phố Đông Bộ, lúc này từng đợt từng đợt người đến chúc tết giống như đại quân kéo đến tập kích.
Lâm Dĩnh Nhi biết rõ Vương Tử Quân về nhà ăn tết, thế nhưng nàng lại không thể nào không cố kỵ mà đến tìm hắn. Nàng ở nhà uống cà phê, uống trà, tìm món ăn vặt, thế nhưng ăn uống thế nào cũng không tìm thấy khẩu vị. Nàng cũng cố gắng đọc sách, thế nhưng lật từ đầu đến cuối mà chẳng đọng lại chữ nào.
Sao vậy, như vậy là sao? Đây là cái quái quỷ gì? Mình phải tỉnh lại đi chứ? Lâm Dĩnh Nhi vừa tỏ ra bực bội vì chính mình, vừa cảm thấy thật sự khó thể nào kiềm nén được. Nàng ngồi trước máy tính, định tìm vài trò gì đó chơi đùa cho đỡ buồn, cho qua thời gian. Thế nhưng ngồi được vài phút thì nàng lại cảm thấy không yên, dứt khoát dựa tay lên bệ cửa sổ dùng ánh mắt bất lực nhìn chằm chằm ra ngoài.
Lâm Dĩnh Nhi muốn tìm cái gì? Nàng căn bản cũng không cần phải tìm, nàng tự hỏi chính mình, nàng cảm thấy giống như có một cảm giác tuyệt vọng đang ùa đến bao vây lấy mình. Không gian yên tĩnh trong nhà giống như một phần mộ, có phải chính không gian yên tĩnh này làm cho tâm tình của mình trở nên rối loạn không? Lúc này là tết nhất, mình muốn làm gì?
Thời gian luôn là thứ gì đó cực kỳ quỷ dị, khi anh cảm thấy nó giống như ngưng trệ bất động thì thực tế lại trôi qua như bay. Trong cảm giác nhàm chán, Lâm Dĩnh Nhi cảm thấy mình giống như đang dấn thân vào một vũng lầy, mỗi ngày nàng đều nghĩ đến hắn, đến người kia, người kia và chỉ người kia. Cảm xúc của nàng rất phập phồng, phiêu diêu bất định, lúc sang đông lúc sang tây giống như một người phụ nữ ngốc nghếch sa chân vào mối tình đầu.
Cảm giác bực bội bất an của Lâm Dĩnh Nhi rõ ràng có liên quan đến người đàn ông kia, nàng hiểu rất rõ, đồng thời cũng không quên tự nói với mình như vậy. Thế nhưng chuyện cũ như nước biển, xôn xao theo thủy triều, liên tục cuốn lên cuốn xuống, những hạt cát như ma xát lên thần kinh của nàng, làm cho nàng cảm thấy đau đớn không chịu đựng được.