Bí Thư Trùng Sinh

Chương 7 : Đời người sao chẳng gặp lại?

Ngày đăng: 02:12 19/04/20


- Mẹ, chân của mẹ còn đau không? Khoảng thời gian này vào mùa mưa, mẹ nên chú ý một chút, việc gì nặng nên nhờ người làm giúp, nếu không thì chờ con về sẽ làm cho...



- À, con ở chỗ này rất tốt, đồng sự cũng không tệ, không khí dưới xã rất tươi mát, vài ngày nữa chờ mẹ và bố được nghỉ, con sẽ đón đến ở hai ngày, bảo đảm bố mẹ sẽ cảm thấy rất thoải mái.



- Mẹ, con được điều đến chỗ này cũng không thể trách bố được, ông ấy cũng là không thể nào tự chủ được, lúc đầu con cũng không nghĩ thông, nhưng bây giờ con đã không còn nghĩ như vậy nữa. Con cảm thấy công tác ở xã Tây Hà Tử thật sự rất phong phú, mẹ cứ yên tâm, con đã là người hơn hai mươi tuổi, sao không thể tự lo cho chính mình được?



Vương Tử Quân gọi điện thoại về nhà mà vẻ mặt vẫn còn có chút hoảng hốt và mơ màng, hắn có thể nghe thấy tiếng trống ngực của mình, đồng thời cũng mơ hồ có chút đau xót. Đã bao nhiêu năm rồi hắn lại được nghe giọng nói của mẹ, vẫn là những câu đầy tình cảm, rất ngưng trọng, thật sự khó quên.



Phụ nữ tốt là một người biết hy sinh, chịu khó, có thể làm cho đàn ông ấm lòng, đứng phía sau làm chỗ dựa vững chắc cho gia đình.



Mẹ của Vương Tử Quân hoàn toàn xứng đáng là một người phụ nữ như vậy, nhưng phương diện sắp xếp công tác cho con trai lại sinh ra tranh chấp. Vương Tử Quân hoàn toàn có thể nghe thấy từ trong lời nói của mẹ có chút cảm giác canh cánh trong lòng vì chuyện con trai bị điều đến một xã thâm sơn cùng cốc.



Vương Tử Quân vừa rồi gọi điện thoại về nhà, hắn chợt phát hiện âm thanh dịu dàng của mẹ mình hình như có chút cảm giác phong sương, trong lòng sinh ra cảm giác bóp chặt, cảm giác đau nhức bùng lên, cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại. Xem ra mẹ hắn đã già rồi, sao trước kia mình không có nhận thức như vậy?



Vương Tử Quân cúp điện thoại, hắn thầm cảm thấy chua xót, kiếp trước không ra gì đã làm mẹ phải khổ sở, kiếp này hắn nhất định phải phát triển tốt đẹp hơn.



Vương Tử Quân đứng người lên khỏi chiếc ghế quen thuộc, hắn chợt ý thức được lúc này bên ngoài phòng làm việc trời đã tối. truyện được lấy tại TruyenFull.vn



Diện tích ủy ban xã Tây Hà Tử cũng không nhỏ, có ba khoảng sân nhỏ và năm sáu chục phòng, gần đủ cho cả trăm tên cán bộ xã sử dụng. Tuy trong ủy ban có rất nhiều người không xem vị bí thư này ra gì, nhưng cũng có vài người tỏ ra tôn trọng, thế cho nên đãi ngộ đối với một vị bí thư cũng không thiếu.



Gian phòng của Vương Tử Quân là một phòng hai gian, bên ngoài là phòng làm việc, bên trong chính là phòng ở, hai gian tuy bài trí sơ sài giản đơn nhưng lại mộc mạc hào phóng, rất thoải mái.



Vương Tử Quân cảm thấy đói bụng, hắn cầm lấy chìa khóa rời khỏi phòng làm việc của mình. Xã Tây Hà Tử cũng như những xã khác, đều có nhà ăn của riêng mình, chuyện ăn uống của hắn vào những ngày trước đó đểu được giải quyết ở nhà ăn trong ủy ban.



Nhớ đến nhà ăn thì Vương Tử Quân chợt nhíu mày, vẻ mặt hai tên đầu bếp trong nhà ăn chợt xuất hiện trong mắt, trong hai tên kia có một người là Lý Tam Thái, là cậu em vợ của chủ tịch xã Triệu Liên Sinh, còn một người tên là Trương Thuận, không biết có quan hệ với ai.



Khi Vương Tử Quân mới đến thì hai người kia còn có chút tôn kính, nhưng khi thấy Vương Tử Quân thật sự quá yếu kém, uy vọng dần giảm xuống, hai tên gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói giọng quỷ đã bắt đầu bằng mặt không bằng lòng với bí thư Vương, cũng không còn nhiệt tình như xưa.




Người đàn ông trung niên chợt giật mình há hốc miệng, hàm răng trắng như ẩn như hiện dưới ánh đèn u ám.



- Anh còn không tin sao? Sự việc của anh nên bỏ qua cho rồi, coi như dùng tiền mua một bài học, nếu như anh náo loạn làm cho sự việc rối lên, sợ rằng sẽ không xong.



Người đàn ông kia lên tiếng, lại đặt chén sứ xuống.



- Ôi, cũng chỉ có thể như vậy mà thôi.



Người đàn ông trung niên nói lời này thật sự rất chua xót và bất đắc dĩ.



Vương Tử Quân nghe thấy hai người đàn ông ở bên cạnh nói chuyện với nhau mà cảm thấy giống như gió lạnh thổi vào xương, hai người kia đang đánh thức ký ức của mình, khi hắn chuẩn bị lên tiếng thì ông chủ quán đã đưa tô mì đến.



Trên bàn còn có một dĩa rau thơm, màu xanh tươi mắt làm cho khẩu vị của Vương Tử Quân chợt mở rộng, hắn cũng không quan tâm đến gì khác mà bắt đầu cúi xuống ăn từng miếng lớn.



Ngon, đúng là rất ngon, không biết có phải vì nguyên nhân đói bụng không mà Vương Tử Quân cảm thấy tô mì vào niên đại này rất ngon, hương vị thuần khiết. Chỉ sau một lát thì toàn thân hắn đã đổ đầy mồ hôi.



- Ông chủ, cho hai tô sủi cảo, một tô nhỏ thôi.



Một âm thanh trong trẻo chợt vang lên bên trai Vương Tử Quân, hắn vô thức quay đầu, đúng lúc thấy có hai người ngồi xuống đối diện với mình.



Âm thanh này sao quen tai như vậy? Vương Tử Quân ngẩng đầu lên, đúng lúc thấy cô giáo của thôn Hồng Lĩnh tự xưng là Y Phong gặp mặt hôm nay đã ngồi xuống trước mặt mình.



Lúc này Y Phong mặc một chiếc áo tay ngắn màu đỏ, mái tóc dài đen bóng mượt, dáng người đầy đặn mượt mà và hai chân thon dài càng làm cho nàng thêm gợi cảm, rung động lòng người.



Vương Tử Quân nhìn về phía Y Phong thì đúng lúc Y Phong nhìn về phía hắn, ngay sau đó ánh mắt hai người chợt giao hòa. Hai bên cũng không có ý lảng tránh, nhìn một lúc lâu, đến khi Y Phong ý thức mình thất thố mới lúng túng di chuyển ánh mắt.