Bí Thư Trùng Sinh
Chương 709 : Mắt nhìn lên nhưng thân phải hạ xuống để làm việc hiện thực
Ngày đăng: 02:20 19/04/20
Lý Quý Niên chợt híp mắt, hắn cảm nhận được một luồng khí tức không tốt, mà ngón tay của Trình Tự Học cũng không khỏi gõ lên mặt bàn, lão cũng cảm nhận được lời nói của Vương Tử Quân có chút không đúng. Nhưng lão chỉ có thể tiếp tục lắng nghe, cũng không thể cắt ngang lời người ta được.
- Bây giờ tỉnh Sơn Nam dưới sự dẫn dắt của bí thư Nhất Phong và chủ tịch Thạch đều cố gắng đẩy mạnh phát triển kinh tế, tất cả thành phố anh em đều truy đuổi nhau, bọn họ liên tục cho ra những thành công lớn. Tôi nhìn thành phố người ta liên tục có hạng mục được ký kết, liên tục phát triển, thế là trong lòng thật sự hổ thẹn. Sau này tôi cùng ngồi họp với người ta, anh nói xem, nếu tôi phải ngồi ở vị trí cuối cùng, tôi còn không biết xấu hổ sao?
Vương Tử Quân hít vào một hơi thật sâu, sau đó giống như có cảm xúc khá sâu sắc, hắn nói tiếp:
- La Nam nghèo khó, điều này tôi biết rất rõ, nói lời không dễ nghe thì tất cả mọi người nói rằng La Nam nghèo đến mức phải đi xin cơm ăn. Điều này nói rõ điều gì? Nói rằng tình huống phát triển của La Nam đang bùng cháy khó chịu. Nếu như vào tình cảnh này mà chúng ta cứ ổn định không chịu mở hướng phát triển, chẳng phải chúng ta sẽ phụ lòng kỳ vọng của năm triệu dân thành phố La Nam sao? Có người cho rằng tôi là người nghiêng bút để kiếm tương lai chính trị, tôi không phủ nhận điều này, ai cũng hy vọng mình có tương lai chính trị rộng mở. Quan làm việc cũng chẳng có gì là mâu thuẫn, chủ yếu là quan lớn làm việc lớn, việc đại sự, quan nhỏ làm việc nhỏ.
- Nhưng tôi làm quan cấp lớn hay nhỏ là chuyện của tổ chức, thế nhưng khát vọng lớn hay nhỏ là chuyện của tôi. Việc làm của tôi có thể lớn có thể nhỏ, thế nhưng là một công tác mà mọi người cùng hợp tác và cố gắng. Tôi đã đến đây thì phải có trách nhiệm, phải có gan vung kiếm, có tư duy cầu tiến, dám đi trước thiên hạ. Nói trắng ra thì giống như những gì tôi đã phát biểu khi nhận chức ở La Nam: Chỉ cần có lợi cho sự phát triển của La Nam, tôi sẽ dùng hết tất cả biện pháp và thủ đoạn của mình.
- Tuy thành phố chúng ta nghèo nàn lạc hậu thế nhưng không phủ nhận vẫn có khá nhiều ưu thế, chỉ cần phát huy được ưu thế, chúng ta có thẻ lợi dụng con nước lớn để dong thuyền đuổi theo các thành phố anh em. Bây giờ điều chúng ta cần làm chính là đi nhanh hơn người ta vài bước, giải quyết hết những vấn đề kéo dài bấy lâu qua. Tôi đã nói rồi, tôi đến La Nam để vung đao xử lý vấn đề, dù hoàn cảnh có phức tạp thế nào, có mâu thuẫn và sắc bén ra sao thì tôi cũng muốn cùng nhân dân kiên trì phấn đấu làm cho thật tốt. Chỉ cần tĩnh tâm, không nôn nóng, không nói như khướu, chỉ cần có tư tưởng, có quyết tâm, có kiên nhẫn thì không còn ngọn Hỏa Diệm Sơn nào có thể cản được bước tiến của chúng ta. Anh nói xem có đúng không chủ tịch Trình?
Gương mặt Trình Tự Học chợt đỏ ửng, bộ dạng cực kỳ khí thế của lão vừa rồi chợt tan biến sạch sẽ. Dù những lời vừa rồi của Vương Tử Quân nghe vào tai không thấy có vấn đề, thế nhưng mỗi câu mỗi chữ lại đánh lên mặt lão.
Ưu thế trời sinh của lãnh đạo đứng đầu chính là luôn có người dựa về phía mình, nhưng phần lớn đám người kéo đến dựa giẫm đều là cán bộ không được đắc chí, còn đám lãnh đạo có thực quyền lại chỉ đứng nhìn mà thôi.
Đặc biệt là cục trưởng cục công an Hà Tiến Chung, tuy hắn đã thành thật làm kiểm điểm, thế nhưng giữa hắn và Vương Tử Quân giống như tồn tại một vách ngăn không nhỏ. Tuy mỗi lần đến phòng làm việc của bí thư Vương thì hắn đều tỏ ra cực kỳ tiếp nhận lời dạy bảo của lãnh đạo, thế nhưng Vương Tử Quân biết rõ người này căn bản không nghe lời mình.
Vương Tử Quân khẽ dựa lưng mệt mỏi lên ghế dựa, hắn châm một điếu thuốc, một luồng khói độc tiến vào trong phổi thế nhưng lại làm cho con người ta thư thái hơn. Nửa tháng qua hắn trên cơ bản đã tiếp xúc với tình huống bên ngoài của cả thành phố La Nam.
Kết luận của Vương Tử Quân với tình hình hiện tại ở thành phố La Nam chính là "rất không lạc quan", trước kia không lạc quan chỉ dừng lại ở con số và văn kiện, nhưng sau khi Vương Tử Quân đi tìm hiểu thực tế ở các quận huyện thành phố La Nam, hắn phát hiện tình huống nghiêm trọng hơn mình nghĩ rất nhiều.
- Có lẽ đến lúc châm lửa rồi.
Vương Tử Quân thầm nói một câu, sau đó hắn suy tư về phương hướng châm lửa, đung lúc này có người gõ cửa.