Bí Thư Trùng Sinh

Chương 729 : Gặp sóng cao ba nghìn mét, tự tin đời người hai trăm năm

Ngày đăng: 02:20 19/04/20


Trở lại nhà của Mạc lão gia tử, lúc này Mạc lão gia tử đã đi ngủ, Tiểu Bảo mập mạp đang nắm chặt bàn tay ngủ rất say. Mạc Tiểu Bắc đang nằm trên giường xem tạp chí, thấy Vương Tử Quân quay về thì khẽ lên tiếng, sau đó hạ thấp âm thanh nói:



- Vất vả lắm mới ru con ngủ được, anh cũng đừng đánh thức con dậy.



Vương Tử Quân mỉm cười nhìn người phụ nữ có đôi mắt như sao, hắn nhịn không được vươn tay ôm nàng vào lòng. Nhưng khi hắn định ra tay thì lại bị Mạc Tiểu Bắc khẽ cản lại:



- Bố đang ở bên ngoài, nói là có chuyện cần bàn với anh.



Mạc Đông Viễn có chuyện cần bàn với mình? Vương Tử Quân chợt sững sờ, tuy Mạc Đông Tường là bố vợ, nhưng bố vợ lại công tác trong quân ngũ, trước nay ít khi bàn chuyện với mình. Hôm nay đột nhiên lại muốn bàn luận với mình, không phải là mặt trời mọc phía tây sao?



Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, Vương Tử Quân lưu luyến nói vài câu tâm tình với Mạc Tiểu Bắc, sau đó hắn mới cười ha hả đi về phía phòng khách hậu viện.



Mạc Đông Tường bình thường cũng không ở trong nhà Mạc lão gia tử, nhưng hôm nay vì Vương Tử Quân mà ở lại. Sau khi Vương Tử Quân đi vào phòng khách thì thấy Mạc Đông Tường đang ngồi uống rượu bên bàn trà.



- Bố.



Vương Tử Quân đi vào cửa thì khẽ lên tiếng chào hỏi Mạc Đông Tường.



Mạc Đông Tường đặt ly rượu trong tay xuống, sau đó mới cười nói:



- Ngồi đi, uống với bố vài ly.
Vương Tử Quân lúc này cảm thấy có chút xấu hổ, hắn trầm ngâm giây lát, hắn định mở miệng lên tiếng nhưng thật sự không biết nên nói ra từ điểm nào.



- Cậu thật sự rất tốt, đặc biệt là trong quan trường. Cậu là người hiểu lúc nào nên nói, lúc nào chỉ làm không nói, thật sự rất có thiên phú làm quan. Dù những ảnh hưởng của gia đình khó thể nào chối cãi được trên con đường làm quan của cậu, thế nhưng tôi không thể không thừa nhận tiến bộ của cậu, tương lai của cậu do chính cậu tìm ra.



Mạc Đông Tường uống một ngụm rượu rồi cười nói:



- Nhưng có một số việc không phải cứ có thiên phú là xong, đặc biệt là trong quan trường, cậu còn cần rất nhiều thứ. Tôi sở dĩ có thể phát triển trong quân ngũ, cũng vì biết mình không thích ứng với vài thứ ngoài quan trường.



Mạc Đông Tường nói, Vương Tử Quân cũng không trực tiếp cho ra câu hỏi, hắn biết Mạc Đông Tường căn bản sẽ nói rõ ràng mục đích của cuộc nói chuyện này mà thôi.



Một chai rượu hầu như đổ tất cả vào bụng Mạc Đông Tường, thế nhưng Vương Tử Quân cũng uống một phần ba, vẫn cảm thấy trong bụng cồn cào nóng như lửa. Nhưng hắn là người hôm nay tham gia hai tiệc rượu, bây giờ không hiểu vì sao lại chẳng có chút men say.



Tuy Mạc Đông Tường đã đi nhưng lời nói vẫn vang vọng trong lòng Vương Tử Quân. Thực tế Mạc Đông Tường nói cũng không nhiều, thế nhưng những câu chữ được phát ra lại làm cho Vương Tử Quân vô cùng mơ màng.



Kế hoạch, một kế hoạch liên quan đến vài ông lão của Mạc gia, Thạch gia, một kế hoạch đã được vạch ra cả vài chục năm. Kế hoạch này vốn không liên quan đến Vương Tử Quân, thế nhưng Vương Tử Quân lại phát hiện mình rơi vào bên trong.



Chỉ có một người phát triển đến đỉnh điểm quyền lực, đây là một câu nói của Mạc Đông Tường, nhưng câu nói này lại là một tảng đá đập về phía Vương Tử Quân. Trong lời nói của Mạc Đông Tường có mang theo áp lực cực kỳ mạnh mẽ.



Vài ông lão trong gia tộc đã có lựa chọn, mà lựa chọn này cũng không thay đổi, chính Vương Tử Quân tuy phát triển rất tốt, thế nhưng muốn mượn nhờ lực lượng của Mạc gia, như vậy sau này phải là một người phụ trợ ở bên cạnh, là một chiếc lá xanh ở bên cạnh hoa hồng.