Bí Thư Trùng Sinh

Chương 736 : Vết thương không chịu nổi

Ngày đăng: 02:20 19/04/20


Đứa bé giống như gặp thứ gì đó uất ức rất lớn, nó lập tức khóc lớn.



Vương Tử Quân nghe thấy con khóc thì giống như gặp phải chuyện gì đó đại sự, hắn vội vàng đặt thứ mà con thích vào trong miệng. Thế nhưgn bí thư Vương chỉ dựa vào một chiếc núm vú cao su cũng không giải quyết được vấn đề, đứa bé vừa ra đời giống như mang theo hào quang sáng chói, căn bản không nể mặt bố mình, trực tiếp khóc càng lúc càng lớn.



- Tử Quân, đã nói cậu đừng giữ con, thế mà cậu vẫn cứ muốn chơi đùa với nó. Đưa cháu cho tôi, cậu cứ đi bàn công tác đi.



Tuy vẫn nở nụ cười thế nhưng ánh mắt của mẹ vợ lại ẩn giấu ý nghĩ cảnh cáo, bà xuất hiện và không chờ bí thư Vương trả lời, trực tiếp cướp đi quyền giữ con của Vương Tử Quân.



Vương Tử Quân thầm đổ mồ hôi hột, thế nhưng hắn lại không dám có lời dị nghị, dù sao thì đây cũng là mẹ vợ của hắn. Hắn vừa giao con cho mẹ vợ, chợt nghe thấy tiếng ho khan, khi âm thanh này vang lên thì Mạc lão gia tử âm trầm đi đến.



Tuy Mạc lão gia tử không mở miệng, thế nhưng ánh mắt của ông lão nhìn về phía mình lại làm cho Vương Tử Quân hiểu ra vấn đề, đó là ông cụ đến không phải vì mình.



Đứa bé được bà ngoại ôm vào lòng, nó khẽ giương nắm đấm giống như đắc ý với bố mình, sau đó dựa vào lòng bà, nở nụ cười khờ dại.



Khi hai vị trưởng bối đưa cháu đi mất, Vương Tử Quân mới xem như thở dài một hơi. Nhan Sĩ Tắc khi nhìn thấy Mạc lão gia tử thì ngậm miệng thật chặt, chỉ sợ mở miệng ra sẽ nói sai lời. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL



- Người có chỗ dựa thật sự không dễ trêu vào.



Vương Tử Quân nhìn hai người cất bước đi rồi dùng giọng âm u nói.



Những lời này nói ra khỏi miệng và Vương Tử Quân cam đoan mình không có ý nghĩ gì khác. Thế nhưng những lời này rơi vao trong tai Nhan Sĩ Tắc thì lại không còn giống như vậy nữa rồi. Nhan Sĩ Tắc nghĩ đến những ông lão chỉ tồn tại trong lịch sử, thế là hình tượng của bí thư Vương trước mắt lại cao hơn vài phần.




"Vương Tử Quân, mày chờ đó cho ông, chỉ cần ông còn ngồi ở đây, thành phố La Nam chúng mày đừng hòng mơ có được đường sắt."



Khương Mộ Đông thầm cho ra ý nghĩ ác độc, hắn dùng khăn mặt rửa mặt, sau đó đi đến phòng làm việc của mình.



Khương Mộ Đông là cục trưởng cục đường sắt, hắn có một gian phòng làm việc của mình trong khu văn phòng uy nghiêm này. Sau khi khóa cửa phòng làm việc, hắn lấy một chiếc khăn nhỏ từ dưới ngăn kéo bàn làm việc ra, lại lấy ra một hộp thuốc mỡ bôi lên mặt mình.



Cảm giác đau rát khi thoa thuốc mỡ liên tục kích thích thần kinh của Khương Mộ Đông, thế nhưng hắn lại cắn răng chịu đựng. Dù sao thì đây cũng là thuốc của nước ngoài, có thể nói là rất có tác dụng, chưa nói đến những thứ khác, khi thoa thuốc lên mặt thì cảm giác đau đớn cũng giảm đi hơn phân nửa.



Khi cảm giác đau đớn chậm rãi tiêu tán thì Khương Mộ Đông cảm thấy mặt mình đã giảm sưng, trong gương xuất hiên một gương mặt uy nghiêm cũng làm cho hắn cảm thấy thoải mái hơn một chút.



Khương Mộ Đông bỏ chiếc gương vào trong ngăn kéo bàn làm việc, hắn lại trở thành một lãnh đạo uy nghiêm trong đơn vị của mình. Hắn nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, sau đó dọn dẹp sạch sẽ và rời khỏi phòng làm việc.



Khương Mộ Đông đi thang máy lên hai tầng, hắn đi đến tầng tám. Thỉnh thoảng hắn gật đầu với vài vị đồng sự đi qua bên cạnh, cũng nói vài câu vui đùa không ảnh hưởng đến toàn cục với vài người có thân phận tương đồng với mình.



Khương Mộ Đông đi đến một phòng làm việc có ghi tấm biển "phó bộ trưởng", hăn chú ý sửa sang lại trang phục của mình rồi chuẩn bị vươn tay gõ cửa. Nhưng khi tay hắn chuẩn bị gõ lên cánh cửa phòng dày cộp nặng nề, hắn chợt thu tay lại.



Khương Mộ Đông khẽ sờ tay lên mặt, sau đó mới bắt đầu gõ cửa. Hắn gõ hai lần rồi dừng, sau đó chợt nghe thấy một âm thanh uy nghiêm:



- Vào đi.