Bí Thư Trùng Sinh
Chương 809 : Mưa gió bốn phương, yêu ma quỷ quái
Ngày đăng: 02:21 19/04/20
- Anh Kim, tối nay giám đốc Trịnh sẽ tổ chức bữa tiệc rượu mừng em trai được phóng thích, sẽ mở tiệc từ thiện ở khách sạn Tinh La, đến lúc đó chủ tịch Trình và chủ tịch Lý đều đến chung vui, anh cũng nhất định phải đến mới được.
Lục Ngọc Hùng cũng không ép buộc Kim Điền Lạc phải tỏ thái độ vào thời điểm này, thế nhưng một lời mời tham gia tiệc rượu chính là cơ hội lựa chọn của Kim Điền Lạc.
Đến tham gia tiệc rượu thì là bạn bè.
Kim Điền Lạc rời khỏi phòng làm việc của Lục Ngọc Hùng mà cảm thấy đầu óc nặng nề, lúc này trong đầu hắn chỉ xoay quanh hai lựa chọn, có nên đi hay không?
Đi thì rõ ràng Kim Điền Lạc có thể chữa trị mối quan hệ với nhóm người Lục Ngọc Hùng, thế nhưng nếu đi, sự tín nhiệm của Vương Tử Quân sẽ tan biến sạch sẽ sau khi hắn đến tham gia tiệc rượu của Trịnh Khiếu Đống.
Nếu Kim Điền Lạc không đi thì chờ đón hắn chính là những đả kích mạnh mẽ như bão tố của đám người Lục Ngọc Hùng. Hắn là người thành phố La Nam, hắn biết rõ thế lực của nhóm người Lục Ngọc Hùng, phải nói là cực kỳ sâu sắc.
Kim Điền Lạc cảm thấy mình giống như rơi vào hoàn cảnh tiến thối lưỡng nan, trong lòng cực kỳ bực bội. Khi hắn buồn bực đi về phía phòng làm việc của mình, đột nhiên có người nói:
- Thư ký trưởng Kim, anh đang tìm vàng trên mặt đất sao?
Kim Điền Lạc nghe giọng điệu nói giỡn như vậy thì không khỏi ngẩng đầu nhìn lên, thấy phó chủ tịch Hà Khởi Duệ đang đứng ở vị trí trước mặt một mét dùng ánh mắt như cười như không nhìn mình.
- À, thì ra là chủ tịch Hà, tôi nghĩ đến một việc mà có chút thất thần, vì vậy cũng không để ý gặp mặt lãnh đạo.
Kim Điền Lạc cười ha hả nói với Hà Khởi Duệ.
Hà Khởi Duệ cũng không bấu víu lấy chuyện vừa rồi, hắn đưa mắt nhìn bốn phía, sau đó kéo tay Kim Điền Lạc nói:
- Anh Kim, tôi có chuyện muốn nói với anh, anh có việc gì gấp không?
Kim Điền Lạc lúc này cũng đang định tìm người nói vài câu, thế cho nên lời đề nghị của Hà Khởi Duệ xem như hợp với tâm ý của hắn. Hắn lập tức nói:
- Mời anh đến phòng làm việc của tôi.
Sau khi đi vào phòng thì Hà Khởi Duệ đóng cửa lại, hắn trầm giọng hỏi:
Vương Tử Quân tất nhiên hiểu rõ ý nghĩa của tờ thiếp mời này, chỉ cần hắn xuất hiện trong bữa tiệc, như vậy ngày hôm sau cả thành phố La Nam sẽ biết một sự thật, đó chính là bí thư Vương đã khuất phục trước Trịnh Khiếu Đông.
Vương Tử Quân là người muốn bắt Trịnh Khiếu Nam, bây giờ Trịnh Khiếu Nam được phóng thích, nếu hắn đến tham gia tiệc chúc mừng, dù đó chỉ là tiệc rượu từ thiện, thế nhưng lại không khác nào tự đánh lên mặt mình. Đến đó cũng không phải là tấn công đối phương, là khuất phục người ta.
Vương Tử Quân biết rõ những gì xảy ra ở cục công an; hắn cũng biết những trò mờ ám xảy ra ở văn phòng thị ủy; ngay cả sự kiện Nhan Sĩ Tắc ở huyện Dương Cương bị phó bí thư thị ủy, bí thư ủy ban kỷ luật Trương Hợp Tuân đến kiểm tra công tác và lớn tiếng phê bình, hơn nữa bây giờ thư ký của Nhan Sĩ Tắc bây giờ còn bị ủy ban kỷ luật đưa đi hỗ trợ điều tra.
Tất cả đều hướng về phía Vương Tử Quân.
Người ta ra tay như vậy là muốn bức bách Vương Tử Quân đầu hàng nhận thua, để cho hắn sau này phải làm việc dựa theo quy tắc của người ta.
Vương Tử Quân nâng ly nước trước mặt lên nhấp một ngụm, sau đó hắn khẽ nói:
- Anh nói xem tiệc rượu lần này có phong phú không?
Đổng Trí Tân không hiểu rõ ý nghĩ của Vương Tử Quân, thế nhưng hắn vẫn thành thật nói:
- Có lẽ là rất phong phú.
- Anh nghĩ xem người đi có nhiều không?
- Phần lớn những người có uy tín và danh dự ở thành phố La Nam sẽ đến tham gia.
Đổng Trí Tân càng không rõ Vương Tử Quân muốn làm gì, thế nhưng hắn vẫn dùng giọng thành thật đáp lời.
- Nếu những người có uy tín và danh dự ở thành phố La Nam đều đi, vì sao chúng ta lại không đi. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Vương Tử Quân nói rồi lấy ra một tờ giấy chứng nhận bệnh ở dưới ngăn kéo nhìn thoáng qua, sau đó khẽ nói:
- Trí Tân, anh thông báo cho bí thư Tống và bí thư Mễ, đồng thời cũng nói với thư ký trưởng Kim và chủ tịch Hà, mời bọn họ đi theo tôi cùng tham gia tiệc rượu lần này. Nếu người ta đã muốn náo nhiệt, như vậy chúng ta dù thế nào cũng phải nể tình chứ phải không?