Bí Thư Trùng Sinh
Chương 827 : Tiệc Vui Trăm Ngày, Đất Khách Gặp Cố Nhân
Ngày đăng: 02:21 19/04/20
Hai mươi bốn tháng tám âm lịch đối với nhiều người chỉ là ngày bình thường không có gì bình thường hơn, thế nhưng lại là một ngày vui ở khách sạn Kim Ngọc Kỳ Lân nổi tiếng thành phố Giang Thị.
Vương Tử Hoa mặc một trang phục cực kỳ chính thức, trời còn chưa sáng đã đi đến tọa trấn ở cửa khách sạn. Tuy hôm qua hắn ngủ hơi muộn, thế nhưng lúc này vẫn dùng ánh mắt phấn chấn nhìn một lượt cách sắp xếp của khách sạn.
- Chủ tịch Vương, ngài cứ yên tâm, anh Trần tôi làm việc tuyệt đối không làm ngài mất mặt.
Ông chủ Trần Hồng Lân của khách sạn Kim Ngọc Kỳ Lân tuy có bộ dạng nhỏ gầy nhưng giọng nói lại không nhỏ chút nào. Nghe nói năm xưa ông chủ Trần làm đốc công ngoài công trường xây dựng, tuy là người khôn khéo nhưng cực kỳ có nghĩa khí giang hồ.
Vương Tử Hoa tuy không phải tình nguyện liên hệ với Trần Hồng Lân, thế nhưng hôm nay tổ chức ở khách sạn của đối phương, cũng không thể làm cho đối phương khó thể xuống đài. Thế là hắn cười nói:
- Anh Trần, anh làm việc thì tôi yên tâm, nhưng hôm nay tôi cũng không dám có gì sai lầm, nếu không lão gia ở nhà sẽ không tha cho tôi.
- Chủ tịch Vương, anh cứ yên tâm, chỉ cần là anh Trần tôi làm, tuyệt đối sẽ hoàn thành tốt đẹp.
Trần Hồng Lân nói đến đây thì dùng giọng nghi ngờ nói:
- Chủ tịch Vương, tôi hỏi ngài một câu được không, đây là lễ mừng trăm ngày của con ngài sao?
- Là con của anh tôi, đừng nói bậy.
Vương Tử Quân trầm mặt xuống rồi lạnh giọng nói:
- Anh Trần, anh cần phải chú ý một chút.
Trần Hồng Lân nhìn vẻ mặt căng thẳng của Vương Tử Hoa, hắn chợt có chút oán thầm. Trong lòng thầm nghĩ là phó chủ tịch quận thì có đức hạnh như vậy, con của anh ruột thì thế nào, cũng không phải là bố anh cho anh một đứa em nữa.
- Chủ tịch Vương cũng đừng trách, tôi đây chỉ là quen miệng mà thôi.
Trần Hồng Lân nở nụ cười xin lỗi với Vương Tử Hoa, sau đó cười nói:
- Chủ tịch Vương, tôi đã mở khách sạn ở thành phố Giang Thị được hai năm, sao còn chưa nghe nói ngài có một người anh trai?
- Là anh họ của tôi.
Vương Tử Hoa nhìn thoáng qua Trần Hồng Lân rồi thản nhiên nói.
Trần Hồng Lân thấy Vương Tử Hoa không muốn nói nhiều lời thì cũng không muốn hỏi tiếp. Hắn kinh doanh khách sạn chính là mỉm cười nghênh đón khách tám phương, chủ yếu là giữ hòa khí sinh tài, cũng không quá quan tâm chuyện của người ta.
- Chủ tịch Vương, tôi đã cho bọn họ làm bữa sáng, chúng ta đến dùng cơm sáng nhé?
Trần Hồng Lân tuy có chỗ dựa khác trong thành phố Giang Thị, thế nhưng lại rất tình nguyện phó chủ tịch Vương Tử Hoa.
Vương Tử Hoa lúc này cũng thật sự đói bụng, hơn nữa hắn là người đứng ngoài đón khách nên đến trưa chưa chắc đã được mời dùng cơm. Hắn cũng không từ chối lời mời của Trần Hồng Lân, thế là cùng Trần Hồng Lân đi vào nhà hàng của khách sạn.
Nhân viên phục vụ đã sớm phục vụ tốt, nhanh chóng đưa lên hai phần ăn. Dù là điểm tâm nhưng lại rất phong phú, có đủ món mặn, có bánh bao, bánh quẩy, khá đa dạng.
- Anh Trần, làm rất tốt, bữa trưa hôm nay mong anh có thể nắm chắc mức độ như thế này.
Sau khi dùng xong bữa sáng thì Vương Tử Hoa trầm giọng nói với Trần Hồng Lân.
- Điều này là tất nhiên rồi, còn tốt hơn thế này rất nhiều lần.
Trần Hồng Lân nói rồi chuẩn bị khoe viên đầu bếp mà mình vừa mời về khách sạn, đúng lúc này chợt nghe thấy có tiếng khóc vang lên.
Vương Tử Hoa chợt nhíu mày, khi hắn nhíu mày thì Trần Hồng Lân bước ra ngoài, nhìn về phía phát ra tiếng khóc, sau đó lớn tiếng nói:
- Nói cho cô ấy biết, khóc cũng không có tác dụng gì, dám đánh vỡ thần tài mà tôi khó khăn lắm mới đưa về được, không bồi thường thì đừng hòng bỏ đi.
Hỉ Thắng vừa nói vừa bắt tay Vương Tử Quân rồi cười:
- Chúc mừng, chúc mừng anh.
Vương Tử Quân khẽ cười cười với tên thanh niên khá xa lạ, hắn nói:
- Cám ơn cậu, chút nữa phải uống vài ly mới được.
Đổng Hỉ Thắng nói vài câu chúc mừng với Vương Tử Quân, sau đó nói với Tôn Ngân Thương:
- Anh, lúc nãy tôi đi đường mãi suy nghĩ mà không chú ý, anh xem bây giờ có vấn đề gì không, nếu không thoải mái thì tôi sẽ cùng ngài đến bệnh viện xem xét một chút.
Tôn Ngân Thương nghe thấy Đổng Hỉ Thắng nói như vậy thì chợt ngây cả người.
- Không có việc gì, không có việc gì.
Tôn Ngân Thương kinh ngạc liên tục xin lỗi Đổng Hỉ Thắng, sau đó hai tay lắc lắc lớn tiếng nói.
Vương Tử Quân nghe đối thoại của hai người, trong lòng thầm hiểu, cũng không nói lời nào khác. Có một số việc không nên tìm hiểu sự thật cho rõ ràng, chỉ cần giả vờ hồ đồ cho xong là được.
- Bí thư Vương, các anh cứ bận rộn, tôi đi trước.
Đổng Hỉ Thắng cũng không muốn ở lại lâu, hắn bắt chuyện với Vương Tử Quân, sau đó nhanh chóng bước đi.
Tôn Ngân Thương được Vương Tử Quân kéo đi, hắn cảm thấy cơ thể mình giống như trôi nổi bềnh bồng giữa không trung. Nói thật ra thì hắn cảm thấy cực kỳ kinh ngạc đối với Mạc Tiểu Bắc đứng bên cạnh Vương Tử Quân. Cô gái này chân mày như vầng trăng, da trắng nõn nà, gương mặt giống như đóa hoa bách hợp, tuy đã làm mẹ thế nhưng má lún đồng tiền trên gương mặt xinh đẹp vẫn làm cho người ta cảm thấy cực kỳ hấp dẫn, gợi cảm phóng khoáng, quả thật là giống như một bức tranh. Hơn nữa trong ngực của cô gái chính là đứa con mập mạp của bí thư Vương, đi phía sau còn có thân bằng hảo hữu của bí thư Vương...
Khi Vương Tử Quân bắt tay Tôn Ngân Thương, nói rằng tất cả đã được sắp xếp xong xuôi, điều này mới làm cho Tôn Ngân Thương giật mình tỉnh táo lại. Khi nhìn Vương Tử Quân vội vàng nghênh đón khách, hắn không khỏi cảm thấy may mắn vì lựa chọn trước đó của mình.
Nhưng khi hai đứa cháu nhìn về phía Tôn Ngân Thương, hắn chợt vỗ mạnh lên đầu, mình sao lại như vậy? Chuyện lớn như vậy sao mình không báo với bí thư Vương một tiếng?
Nhưng khi thấy có người ra vào khách sạn liên tục, Tôn Ngân Thương cũng không muốn tạo thêm phiền toái cho bí thư Vương, hắn khoát tay áo nói:
- Bí thư Vương đang bận, ngày mai chúng ta hãy tìm gặp anh ấy.
Sau khi nghe được câu trả lời thuyết phục của Tôn Ngân Thương thì hai người đàn ông ở bên cạnh chợt lộ ra nụ cười, bọn họ cảm thấy những đại nhân vật như bí thư Vương nhất định sẽ giúp đỡ mình giải quyết vấn đề.
Khi ba người Tôn Ngân Thương được nhân viên phục vụ đưa vào trong phòng, đột nhiên có người gõ cửa, Trần Hồng Lân đi vào với vẻ mặt tràn đầy nụ cười, người đứng phía sau chính là Tôn Hiểu Hồng.
- Chào các anh, tôi đã kiểm tra thật cẩn thận, Tôn Hiểu Hồng không phải là người đánh vỡ tượng thần tài. Thật sự xấu hổ quá, đã làm cho các ngài phải lo lắng.
Trần Hồng Lân vừa vào cửa thì lôi kéo tay Tôn Ngân Thương, hắn dùng giọng chân thành nói lời xin lỗi. Nếu so sánh với tình huống ngạo nghễ trước đó, bây giờ giống như biến thành một người khác.
Tôn Ngân Thương chợt không kịp phản ứng, hắn còn chưa nghĩ nên mở miệng thế nào thì chợt nghe Trần Hồng Lân nói tiếp:
- Lần này rõ ràng làm cho Hiểu Hồng chịu uất ức, vì biểu đạt sự áy náy, chúng tôi đã nghiên cứu và quyết định sẽ thưởng cho đồng chí Hiểu Hồng mười ngàn. Tiền thưởng cũng không nhiều, thế nhưng nó là tâm ý của khách sạn, mong các ngài thu về.
Tôn Ngân Thương nhìn một xấp tiền mới cứng trên mặt bàn, hắn không khỏi trợn mắt há mồm không kịp phản ứng. Sau khi nhún nhường một phen, Trần Hồng Lân khuyên can mãi thì cuối cùng cũng phải nhận.
Trần Hồng Lân ở lại hơn mười phút mới chịu bỏ đi, trước khi đi cũng không quên mời Tôn Ngân Thương một bữa cơm tối, bộ dạng giống như không ăn cơm sẽ không tha thứ cho hắn.
Tôn Ngân Thương nhìn bộ dạng giật mình líu lưỡi của hai người cháu, lại nhìn vẻ mặt vui mừng của Tôn Hiểu Hồng, hắn biết rõ Trần Hồng Lân đến đây nói lời ôn hòa với gương mặt hiền hòa và thái độ thân thiết thân mật giống như một đồng sự cũng không phải là đột nhiên có lòng tốt, thái độ của đối phương thay đổi một trăm tám mươi độ như vậy, còn không phải nguyên nhân là vì bí thư Vương sao? Không có bí thư Vương thì Trần Hồng Lân kia sao chịu để ý đến một tên cán bộ xã Tây Hà Tử như hắn?
- Ôi, đã quên mang theo lễ vật.
Tôn Ngân Thương nhìn xấp tiền trên mặt bàn, sau đó chợt vỗ đầu nói.