Bí Thư Trùng Sinh

Chương 841 : Vỗ Bàn Không Bằng Lời Nói, Thực Lực Quyết Định Tất Cả

Ngày đăng: 02:21 19/04/20


Trương Hợp Tuân nghe Tống Ích Dân báo cáo mà hai mắt không khỏi híp lại, hắn dù thế nào cũng không sợ sự việc lại diễn tiến như vậy. Mễ Hoa Lâm chính là một cây đinh của Vương Tử Quân ở hệ thống cục công an, nhưng bây giờ lại kéo căng với Triệu Quân Hạo, xem như đinh đâm vào tay.



Vương Tử Quân cũng giật mình với tình huống này, thế nhưng hắn vẫn rất bình tĩnh, hắn nâng ly trà lên nhấp một ngụm rồi nói:



- Bí thư Tống, chuyện này Mễ Hoa Lâm đã báo cáo với anh chưa?



- Bí thư Vương, vừa rồi cục trưởng Triệu gọi điện thoại đến, nói là có chuyện cần trao đổi với anh.



Tống Ích Dân còn chưa trả lời thì Đổng Trí Tân đã đi vào phòng và trầm giọng nói.



Vương Tử Quân cũng không trả lời ngay, hắn phân tích yêu cầu gặp mặt của Triệu Quân Hạo. Nếu Triệu Quân Hạo đã muốn gặp mặt, như vậy nói rõ Triệu Quân Hạo biết hắn quay về.



- Anh gọi điện thoại thông báo cho cục trưởng Triệu, nói hôm nay đã muộn, ngày mai tôi sẽ mời các đồng chí tổ điều tra dùng cơm.



Đổng Trí Tân đồng ý một tiếng, sau đó rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân. Lúc này Trương Hợp Tuân ngồi bên cạnh Vương Tử Quân chợt nhíu mày, hắn có chút do dự, sau đó mới khẽ nói:



- Bí thư Vương, cục trưởng Triệu dù sao cũng đại biểu cho cục công an tỉnh đến điều tra sự việc Diêm Học Hà, nếu lúc này ngài không gặp, liệu có sinh ra phiền toái không cần thiết hay không?



Vương Tử Quân nhìn về phía Trương Hợp Tuân rồi cười cười nói:



- Anh Trương, tôi hiểu ý của anh, nhưng lúc này nên để cho hai bên yên tĩnh một chút thì khá hơn.



Trương Hợp Tuân khuyên Vương Tử Quân gặp Triệu Quân Hạo cũng không có quá nhiều thành ý, hắn chỉ là muốn biểu hiện mình muốn đứng về phía Vương Tử Quân, lúc này nghe thấy Vương Tử Quân nói như vậy cũng không nói gì thêm.



Sau khi báo cáo những gì xảy ra vài ngày gần đây ở thành phố La Nam, Trương Hợp Tuân và Tống Ích Dân rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân. Lúc này bầu trời đã sẩm tối, Vương Tử Quân nhìn mặt trời lặn bên ngoài cửa sổ, hắn trầm ngâm giây lát rồi cầm lấy điện thoại gọi cho Đổng Trí Tân:



- Trí Tân, anh biết Mễ Hoa Lâm bây giờ đang ở đâu không?



Sau khi Đổng Trí Tân nói ý kiến của Vương Tử Quân với Triệu Quân Hạo, hắn có liên lạc với Mễ Hoa Lâm. Lúc này nghe thấy Vương Tử Quân hỏi thì không khỏi cảm thấy may mắn vì trước đó mình nhanh tay liên hệ với Mễ Hoa Lâm. Hắn tranh thủ thời gian nói:



- Vừa rồi tôi đã liên hệ với bí thư Mễ, anh ấy đang ở trong quán cơm đối diện với cục công an thành phố.



Đổng Trí Tân nói đến đây thì có chút do dự, hắn khẽ mở miệng xin chỉ thị:



- Nếu không tôi sẽ gọi điện thoại cho bí thư Mễ, để anh ấy đi đến một chuyến nhé?



- Không cần, thế này đi, chúng ta còn chưa ăn cơm, dứt khoát đi đến đó dùng cơm, xem như nhất cữ lưỡng tiện.



Vương Tử Quân ở bên này vừa đặt điện thoại xuống thì Đổng Trí Tân nhanh chóng đi vào phòng thu dọn đồ đạc, hai người thu dọn xong thì Đổng Trí Tân nói:



- Bí thư Vương, tôi giám đốc cho Tiểu Cát.



- Không cần, hai người chúng ta lái xe đi.



Vương Tử Quân vừa đi ra ngoài vừa trầm giọng nói.



"Hai người đi?"



Đổng Trí Tân chợt cảm thấy vui mừng, trong lòng chợt mẫn cảm ý thức được vấn đề: "Bí thư cũng không hài lòng với viên lái xe của mình!"



Mười lăm phút sau hai người Vương Tử Quân đi đến quán cơm Hồng Hồng đối diện với cục công an thành phố, đây là một nhà hàng không quá lớn, có ba gian, bên trong ngồi đầy người. Không biết có phải là vì quán cơm này sát bên cục công an hay không, thế nhưng có rất nhiều cảnh sát đang ăn cơm trong đại sảnh.



- Bí thư Vương, nghe nói bà chủ quán có một người thân là cảnh sát đã hy sinh, thế cho nên cảnh sát đến đây ăn cơm rất nhiều.



Đổng Trí Tân nhìn thoáng qua Vương Tử Quân rồi khẽ nói.



Vương Tử Quân cười cười rồi khẽ nói:



- Trí Tân, nhìn vào nhà hàng phải xem đại sảnh, bây giờ anh dừng xe, chúng ta đến đại sảnh dùng cơm.



Đổng Trí Tân là một viên thư ký xứng đáng với chức vụ, hắn đồng ý một tiếng rồi mở cửa xe cho Vương Tử Quân, sau đó chạy xe vào bãi đậu xe.



- Ông chủ muốn ăn gì? Chúng tôi ở chỗ này có mỳ, có cơm, ngài thích gọi gì cũng được.



Một nữ nhân viên phục vụ hơn hai mươi tuổi thấy Vương Tử Quân đi vào thì khẽ lên tiếng hỏi.



Vương Tử Quân cười cười với nữ nhân viên phục vụ, lúc này hắn đeo một chiếc kính đen, người không quá thân cận sẽ khó thể nhận ra hắn, huống hồ đây lại là một nữ nhân viên phục vụ liên tục bận rộn.



- Cho hai dĩa mỳ xào, hai phần cá.



Vương Tử Quân nói rồi ngồi xuống ghế.



Nữ nhân viên phục vụ đồng ý một tiếng, sau đó nhanh chóng chạy sang bàn khác. Vương Tử Quân nhìn nữ nhân viên phục vụ bận rộn như gió cuốn, thế là thầm nở nụ cười giễu cợt tâm tư lo lắng sợ người khác nhận ra mình khi chưa đến đây.



Nữ nhân viên phục vụ kia bận rộn không chút giây phút rảnh rỗi, nào có tâm tư dò xét mình?



Vương Tử Quân ngồi trong góc lẳng lặng chờ Đổng Trí Tân đi đến, lúc này trong quán cơm khá huyên náo, thế cho nên cũng căn bản không nghe rõ người chung quanh đang nói đến chuyện gì.



Vương Tử Quân nhìn tình huống lộn xộn mà không khỏi có chút hối hận vì đến đây dùng cơm, thế nhưng hắn đã gọi món, đành phải vừa uống nước vừa nghĩ đến những biểu hiện của nhóm người Triệu Quân Hạo khi đến thành phố La Nam.



Tuy những ngày này Vương Tử Quân ở bên ngoài nhưng tất cả hành động của nhóm người Triệu Quân Hạo ở thành phố La Nam không thể nào thoát khỏi mắt hắn. Tuy lần này Triệu Quân Hạo căn bản không điều tra được bất kỳ chứng cứ nào xác thực, thế nhưng Vương Tử Quân lại hiểu rõ ý đồ của bọn họ.



Thời sau hệ thống nhân sự của cục công an sẽ chậm rãi chuyển hướng lên trên, nhưng bây giờ quyền lợi chủ yếu của cục công an vẫn nằm ở địa phương. Giai đoạn này chính là đấu sức với cục công an tỉnh, nắm chặt cục công an trong tay chính là một khâu cực kỳ quan trọng của Vương Tử Quân vào lúc này.



- Bí thư Vương, chỗ này có phải quá rối loạn hay không? Chúng ta nên đổi chỗ khác dùng cơm không?



Khi Vương Tử Quân đang trầm ngâm thì Đổng Trí Tân đi đến khẽ đề nghị.



Đổng Trí Tân biết rõ Vương Tử Quân là người thích yên tĩnh, bây giờ quán cơm rất ồn ào, điều này làm hắn cảm thấy khó nhịn được.
Vương Tử Quân gật đầu nói:



- Cục trưởng Triệu là chuyên gia ở phương diện kiến thiết đội ngũ công an, sau này anh nên quan tâm nhiều hơn đến phương diện xây dựng đội ngũ công an ở thành phố La Nam.



Triệu Quân Hạo lúc này đang liên tục suy nghĩ, hắn suy đoán xem rốt cuộc Vương Tử Quân nói như vậy là có mục đích gì. Hắn thấy Vương Tử Quân là bí thư thị ủy La Nam, hắn sẽ tuyệt đối không ném một vị trí quan trọng như cục trưởng cục công an ra ngoài.



Tuy Triệu Quân Hạo căn bản không suy đoán được ý nghĩ của Vương Tử Quân, thế nhưng hắn vẫn tiếp tục lên tiếng không nhường ai:



- Dù cục công an là một đơn vị thuộc thành phố La Nam, thế nhưng cũng là cấp dưới của cục công an tỉnh, cục công an tỉnh chúng tôi cũng không thể từ chối trách nhiệm ở phương diện xây dựng đội ngũ cục công an thành phố La Nam.



- Bí thư Vương, bây giờ đội ngũ cục công an thành phố La Nam sở dĩ xuất hiện hiện tượng vừa rồi, tôi cảm thấy có hai nguyên nhân. Một là bí thư Tống kiêm nhiệm cục trưởng cục công an, tuy đó là coi trọng cục công an, thế nhưng thân phận của bí thư Tống quyết định anh ấy không thể có nhiều tinh lực quan tâm đến cục công an.



Triệu Quân Hạo nói đến đây thì cười cười với Tống Ích Dân, tỏ ý tôi không phải chĩa vào anh.



Tống Ích Dân tuy không có biểu hiện tốt đẹp gì với Triệu Quân Hạo, thế nhưng lúc này hắn cũng không nói gì, chỉ chờ đối phương tiếp tục lên tiếng.



- Thứ hai chính là chưa đủ trừng phạt đối với những hành vi không chịu trách nhiệm. Thông qua kiểm tra sự kiện Diêm Học Hà lần này mà chúng tôi phát hiện có nhiều người công tác tồn tại hành vi không chịu trách nhiệm, tuy những hành vi này có lớn có nhỏ, thế nhưng cũng vì những hành vi kia mà thúc đẩy sự việc phát sinh.



Triệu Quân Hạo nói rất dõng dạc, Vương Tử Quân vốn chăm chú lắng nghe, cuối cùng hắn lấy bút ghi vào sổ.



Triệu Quân Hạo thấy Vương Tử Quân ghi chép lại lời nói của mình thì tràn đầy hưng phấn, tuy trước kia không phải không có ai ghi lại lời nói của hắn, thế nhưng lúc này được một vị bí thư thị ủy ghi lại lời nói của mình, đây cũng là điều làm hắn có thể kiêu ngạo.



Triệu Quân Hạo nói xong hai điều này thì nâng ly trà lên nhấp một ngụm, chuẩn bị tiếp tục lên tiếng.



Lúc này Triệu Quân Hạo rất vui vẻ, cũng có người không cam lòng, đó chính là Mễ Hoa Lâm. Hắn biết rõ ý nghĩa hai nguyên nhân mà Triệu Quân Hạo vừa nói ra, nhưng càng như vậy thì hắn càng cảm thấy bi ai, dù sao nó cũng là thứ khó thể nào thay đổi được.



Mễ Hoa Lâm trầm ngâm giây lát, sau đó hắn chuẩn bị mở miệng, dù không có tác dụng gì thì hắn cũng phải nói ra. Dù sao thì nói ra cũng tốt hơn so với để cho tên khốn Triệu Quân Hạo kia dắt mũi.



Khi Mễ Hoa Lâm định mở miệng thì Vương Tử Quân trầm giọng nói:



- Cục trưởng Triệu tuy nói không nhiều nhưng lại chính là những điểm mấu chốt, càng vạch ra con đường cho cục công an thành phố La Nam.



- Cám ơn bí thư Vương khen ngợi, tôi chẳng qua chỉ cho ra ý kiến của mình mà thôi.



Triệu Quân Hạo phất tay lên dùng giọng khiêm tốn nói với Vương Tử Quân.



Vương Tử Quân cười cười nói: Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL



- Không là người trong nghề sẽ không biết rõ ràng, anh là cán bộ công an lão thành, những câu nói của anh thật sự làm tôi phải cân não.



Vương Tử Quân nói đến đây thì cố ý nói với Tống Ích Dân:



- Bí thư Ích Dân, tuy vừa rồi cục trưởng Triệu đã nói ra lý do anh không nên kiêm nhiệm vị trí cục trưởng cục công an, nhưng bây giờ anh phải tiếp tục gánh vác trách nhiệm và gánh nặng, đợi đến khi truy cứu hết những người cần chịu trách nhiệm, anh sẽ giao trọng trách cho người khác.



Triệu Quân Hạo nghe thấy cách xử lý của Vương Tử Quân hợp theo ý mình thì cười đắc ý nói:



- Tôi chỉ là nói lung tung, vẫn là bí thư Vương suy xét chu toàn.



Vương Tử Quân chờ Triệu Quân Hạo nói xong thì trầm giọng nói với Mễ Hoa Lâm:



- Bí thư Mễ, anh quay về sẽ phụ trách bí thư Tống kiểm tra cụ thể những người không chịu trách nhiệm, đặc biệt là một số người ở vị trí lãnh đạo, càng phải điều tra đến cùng. Có câu thượng bất chính hạ tất loạn, chỉ vì một số người không nắm tốt công tác, thế cho nên mới xuất hiện vụ việc Diêm Học Hà tự sát.



Vẻ mặt Triệu Quân Hạo chợt trở nên khó coi, tất cả vốn thực hiện theo sắp xếp của hắn, bây giờ Vương Tử Quân lại sắp xếp cho Mễ Hoa Lâm như vậy, rõ ràng làm hắn sinh ra cảm giác không thoải mái.



- Bí thư Ích Dân, tuy tôi không hiểu quá nhiều về cục công an, thế nhưng tôi thấy những gì cục trưởng Triệu điều tra được là rất đúng. Vì tiến thêm một bước trong công tác nắm chặt cục công an, anh quay về nhanh chóng vạch ra phương án, đem ba vị trí phó cục trưởng cục công an hiện tại điều đến một đơn vị khác.



- Vâng, bí thư Vương.



Tống Ích Dân khẽ đồng ý một tiếng, sau đó lại khẽ nói:



- Bí thư Vương, có phải động tác hơi lớn rồi không?



- Bệnh nặng thì cần thuốc mạnh, lúc này cục trưởng Triệu đã vẽ ra con đường cho chúng ta, nếu như chúng ta bây giờ còn kiêng kỵ, như vậy tình huống sau này sẽ càng không xong. Tất nhiên cũng không nên bạc đãi ba vị đồng chí phó cục trưởng kia, ngoài việc bảo trì cấp bậc, phải bảo trì đãi ngộ cho bọn họ.



Nếu như ánh mắt có thể giết người thì lúc này Triệu Quân Hạo hận không thể dùng mắt giết chết Vương Tử Quân. Hắn dù thế nào cũng không ngờ những lời mình nói ra lại được Vương Tử Quân thực hiện theo kiểu như vậy.



Triệu Quân Hạo nhìn gương mặt với nụ cười tươi rói của Tống Ích Dân, hắn chợt cảm thấy mình quá ngốc. Dưới tình huống như thế này mình còn đứng ra thao thao bất tuyệt, căn bản chỉ là tôm tép nhãi nhép đứng ra cản đường mà thôi.



Lúc này Triệu Quân Hạo rất muốn lên tiếng, thế nhưng khi nhìn nụ cười của Vương Tử Quân thì hắn thật sự không nói nên lời. Lúc này trong lòng hắn ngoài hờn dỗi thì chỉ còn cảm giác lạnh lẽo, thế nên hắn mớ hiểu rõ chỗ dựa lớn nhất của mình chẳng qua là vô ích trước mặt Vương Tử Quân. Chính mình vốn nghĩ rằng đối phương sẽ không dám xé nát thể diện với cục công an tỉnh, không ngờ đối phương lại không thèm nể mặt mình, mà những lời của mình căn bản không có tác dụng gì ở thành phố La Nam.



Triệu Quân Hạo nghĩ đến tình huống đắc chí vừa lòng của mình khi đến thành phố La Nam kiểm tra công tác, hắn nghĩ đến lời nói đầy tự tin của mình với Tác Lưu Duệ, hắn chợt cảm thấy căm hận chính mình. Nhưng tình huống thế này đã làm hắn căn bản không thể nào hối hận được nữa, thế cục không nằm trong bàn tay hắn.



Không, phải nói là trước nay hắn căn bản chưa từng nắm qua thế cục.



Triệu Quân Hạo nghĩ đến những lời đề nghị của mình với thị ủy La Nam mà không khỏi nở nụ cười khổ sở, tuy kết quả này làm hắn và cục trưởng Viên rất bất mãn, thế nhưng dù gì thì hai người bọn họ vẫn không thể nói nên lời.



Anh nói Tống Ích Dân không thích hợp kiêm nhiệm vị trí cục trưởng cục công an, Vương Tử Quân người ta sẽ không cho Tống Ích Dân tiếp tục kiêm nhiệm. Anh nói muốn truy cứu trách nhiệm, tăng cường kiến thiết đội ngũ cục công an, người ta đã ra tay điều chỉnh ba vị phó cục trưởng, nếu nói người ta không phối hợp thì thế nào mới là phối hợp?



Đừng nói những lời này đến tai lãnh đạo tỉnh, dù truyền vào tai cục trưởng Viên thì cũng sẽ phát sinh tình huống khó chịu. Thế nhưng sự việc này căn bản chỉ là chính mình nuốt răng vào bụng, Triệu Quân Hạo cũng không muốn tiếp tục giao thủ với Vương Tử Quân để rồi nhận lấy thất bại ê chề.



Mễ Hoa Lâm cũng không phải người thường, hắn tất nhiên hiểu ý nghĩa những động tác của bí thư Vương. Hắn nghĩ đến những lời vừa rồi Vương Tử Quân nói với mình, càng nghĩ càng thấy đúng đắn.



Vỗ bàn là một biểu hiện vô năng, tất cả đều có thể giải quyết bằng lời nói, căn bản không cần vỗ bàn làm gì cho mệt. Mượn sự kiện vừa rồi mà nói, chính Mễ Hoa Lâm vỗ bàn cũng không làm ra trò trống gì. Bí thư Vương Tử Quân chỉ cần nó vài câu với Triệu Quân Hạo, đã làm cho cục trưởng Triệu ăn phải quả đắng, khổ sở không nói nên lời.



Mễ Hoa Lâm thầm nghĩ về những gì Vương Tử Quân đang sắp xếp, trong lòng càng thêm nóng hôi hổi. Tuy hắn bây giờ là người chủ trì công tác ở cục công an, thế nhưng dù là Tác Lưu Duệ hay Chủng Trường Thiện cũng không tỏ ra tôn kính một vị bí thư như hắn. Lúc này thông qua lời nói của Vương Tử Quân, hắn có thể đẩy đám người chống đối gay gắt với mình ra khỏi cục công an, càng làm cho hệ thống công an thành phố La Nam nằm trong tay mình.



Xem ra sau này mình nên học tập bí thư Vương nhiều hơn mới được.