Bí Thư Trùng Sinh
Chương 845 : Đầu Tư Có Nguy Hiểm Cần Phải Cẩn Thận
Ngày đăng: 02:21 19/04/20
Yêu càng sâu thì lúc bị thương sẽ càng đau, những năm này tất nhiên Tần Hồng Cẩm được giới thiệu không ít đối tượng, chỉ là khi gặp mặt chỉ đều gật đầu khẽ nở nụ cười, cũng không làm gì hơn. Nàng đã gặp qua nhiều người, từ quan viên đến phú hào, chỉ là trong lòng nàng có một Vương Tử Quân, thế cho nên những người đàn ông muốn thân cận kia căn bản sao có thể lọt vào mắt nàng?
Thành phố chìm trong màn đêm có một sức hút rất lớn, Tần Hồng Cẩm lái xe, nàng không lên tiếng, yên lặng tiếp nhận hạnh phúc của mình.
Vương Tử Quân quay đầu nhìn Tần Hồng Cẩm, sau đó lại dùng tay vỗ vỗ lưng nàng, dùng ngôn ngữ tay chân để nói biểu đạt cảm giác đau lòng với nàng. Hắn và nàng đã quen biết nhau nhiều năm, tình cảm ngày càng mặn nồng như rượu lâu năm, càng để lâu càng tràn đầy hương thơm, càng ngày càng không bỏ được.
Xe chạy vào một khu biệt thự nổi tiếng thành phố Nam Phương, sau đó dừng lại trước một căn biệt thự rộng hơn năm trăm mét vuông. Tần Hồng Cẩm thắng xe, sau đó nàng gắt giọng với Vương Tử Quân:
- Đến đây thì anh là một người làm bố, không còn là bí thư đại nhân, nên cười tươi một chút, đừng dọa cho Tiểu Điềm Đậu sợ hãi.
- Em đã cho tất cả nhân viên trong biệt thự được nghỉ rồi, đi thôi.
Tần Hồng Cẩm đẩy cửa xe, sau đó đi về phía biệt thự. Vương Tử Quân nhìn Tần Hồng Cẩm đi như bay phía trước, thế là thầm hiểu ý nghĩ của nàng, người phụ nữ khéo hiểu lòng người này sợ Y Phong ghen. Hắn không khỏi cảm thấy cảm kích và bùng lên tình cảm ấm áp, hắn tiến lên vài bước, sau đó giữ lấy Tần Hồng Cẩm rồi nói:
- Chờ anh một chút, hai ta cùng đi.
Tần Hồng Cẩm dùng gương mặt tràn đầy nụ cười nhìn Vương Tử Quân, tuy trong lòng rơi lệ đổ máu nhưng bộ dạng lại rất vui vẻ hạnh phúc. Nàng đi tới cửa thì khẽ nói:
- Này bí thư Vương, lúc này anh vào thăm con gái bảo bối đi, em đi mua sắm vài món đồ, sẽ không đi vào cùng anh.
Vương Tử Quân nở nụ cười cảm kích, sau đó hắn đẩy cửa đi vào. Y Phong mặc một bộ trang phục vàng nhạt, ôm một tính mạng nho nhỏ trong lòng, đang liên tục đi lại trong phòng khách, giống như đang kiểng chân trông ngóng ai đó.
Vương Tử Quân nhìn con gái trong lòng Y Phong, hắn không khỏi cảm thấy nóng lòng, thế là nhanh chóng tiến lên, hai tay giang rộng ôm cả hai người vào trong lòng mình.
- Tiểu công chúa, bố đến thăm con đây, mau cười cho bố xem một cái nào.
Cô bé trong lòng y phong chỉ mở hai mắt to tròn nhìn Vương Tử Quân mà không nói một lời, bàn tay mập mạp khẽ vung vẫy, ánh mắt tràn đầy tò mò.
- Con gái, cười cho bố một cái nào, không nghe lời thì bố sẽ không chơi với con.
Vương Tử Quân cầm lấy chiếc chuông nhỏ khẽ lắc vài cái, sau đó mở miệng nói đùa với cô con gái đáng yêu của mình.
Nhưng đáng tiếc là một chiêu của bí thư Vương xem ra mất linh, Tiểu Điềm Đậu không những không bị chọc cười, khóe miệng lại kéo căng, sau đó chợt mở lớn ra rồi khóc oa oa.
- Nếu tổng giám đốc Lữ đang họp thì chúng ta chờ một chút cũng không sao.
Giám đốc Đỗ nói một tiếng sẽ chuyển cáo cho tổng giám đốc Lữ, sau đó rời khỏi phòng khách. Vương Tử Quân nhìn nhân viên phục vụ bưng nước đến, trong lòng bắt đầu nghĩ về những tư liệu về tổng giám đốc Lữ. Người này tên là Lữ Chinh Bình, là một nhân vật lớn trong đời thứ hai của Lữ gia, là phó tổng giám đốc công ty đầu tư, đã vận tác tốt vài dự án, được không ít người coi là thiên tài trong giới đầu tư.
Lữ Chinh Bình năm nay hơn ba mươi tuổi, đã trải qua nhiều năm công tác trong giới đầu tư, hắn rất nhạy cảm với công tác của mình, thường xuyên ra vào vòng xoáy, cũng có năng lực cực mạnh trong công tác giải tỏa phiền toái. Lúc này Lữ Chinh Bình đang ở vào độ tuổi phát triển sự nghiệp, không những được ông cụ trong gia tộc coi trọng, thậm chí còn nắm quyền lợi lớn trong tập đoàn, được rất nhiều người cho rằng hắn sẽ là người đứng đầu Lữ gia vào đời sau.
Nếu muốn thành công làm đường cao tốc Sơn La, như vậy Lữ Chinh Bình là một khâu không thể thiếu. Lực ảnh hưởng của người này ở giới đầu tư là rất lớn, có thể nói nếu dùng lực ảnh hưởng của hắn và tập đoàn Huyền Lục, nhất định sẽ thu hút được nhiều người khác kéo đến.
Vương Tử Quân trầm ngâm một lúc, sau đó bắt đầu mở miệng trò chuyện vui vẻ với nhóm người Triệu Tranh Giáp và Hào Tử Động. Tuy đám người này có chút buồn bực, thế nhưng nói chuyện với nhau thì thời gian trôi qua nhanh hơn.
Một giờ có thẻ nói là trôi qua rất nhanh, khi thay trà lần hai thì đồng hồ đã chỉ mười giờ rưỡi. Lúc này căn bản không thấy bóng dáng của tổng giám đốc Lữ Chinh Bình, cũng không thấy vị giám đốc Đỗ kia xuất hiện.
Triệu Tranh Giáp là người tiến cử, lúc này hắn rõ ràng là người sốt ruột nhất, hắn nhìn ra ngoài cửa rồi dùng giọng do dự nói:
- Bí thư Vương, để tôi liên lạc với giám đốc Đỗ xem thế nào.
Triệu Tranh Giáp nhanh chóng bấm điện thoại, lúc đầu Triệu Tranh Giáp có chút khách khí, sau đó giọng điệu trở nên kinh ngạc:
- Tổng giám đốc Lữ đi ra ngoài có việc sao?
Tuy không biết đầu dây bên kia nói thế nào nhưng vẻ mặt Trì Kim Đồ và Hào Tử Động đều tỏ ra giận dữ, bọn họ không tính là lãnh đạo đứng đầu một thành phố trong tỉnh Sơn Nam, thế nhưng ít ra cũng là một nhân vật, người khác muốn gặp mặt bọn họ còn phải xếp hàng, như thế nào bây giờ chờ người ta một giờ mà căn bản là không có được cơ hội gặp mặt?
Triệu Tranh Giáp nói hai câu thì cúp điện thoại, trong lòng hắn thật sự không chút thoải mái. Nhưng tập đoàn Huyền Lục cũng không phải là thế lực mà tập đoàn Thần Minh có thể đắc tội được, thế cho nên hắn chỉ có thể áp chế lửa giận vào trong lòng.
Triệu Tranh Giáp còn chưa lên tiếng thì Hào Tử Động đã trầm giọng nói:
- Bí thư Vương, người ta đã không có thành ý hợp tác, chúng ta cũng không cần ở lại chỗ này.
Trì Kim Đồ tuy có chút bực mình nhưng vẫn không cam lòng bỏ đi vào lúc này. Nhưng Hào Tử Động đã cho ra ý nghĩ như vậy, hắn cũng không thể lên tiếng, vì hắn cùng cấp với Hào Tử Động, nếu bây giờ mở miệng chối bỏ ý kiến của đối phương, tuyệt đối sẽ làm cho Hào Tử Động sinh ra khúc mắc trong lòng.
Tuy hai người bọn họ không cùng một thành phố, thế nhưng có câu mây gió thay đổi không ngờ, sự việc chưa đến lúc cuối cùng thì căn bản khó thể nào nói trước được. Dựa theo quy tắc quan trường, nếu có thể không đắc tội người thì không nên đắc tội, nếu đã đắc tội thì phải đánh rắn dập đầu, đánh chết tươi, nếu không thì hậu hoạn vô cùng.