Bí Thư Trùng Sinh

Chương 885 : Trên Rốn Là Quan Lớn, Dưới Rốn Là Giàu Có

Ngày đăng: 02:22 19/04/20


- Bí thư Vương, tôi sở dĩ đến thành phố La Nam, cũng không phải vì hoàn cảnh địa lý của La Nam, cũng không phải chính sách ưu đãi, mà là hướng về phía bí thư Vương. Ngài là một tấm danh thiếp quý cho thành phố La Nam, tôi cảm thấy chỉ cần có bí thư Vương, xí nghiệp của tôi sẽ chẳng bao giờ gặp phải khó khăn gì.



Thành Kiếm Xã lại ném ra một lời nịnh hót, hắn cảm thấy đã đến đúng thời điểm, thế nên nhìn qua nở nụ cười với Vương Tử Quân. Nụ cười của hắn rất quái lạ, giống như đang đốt củi ẩm, cháy rất chậm, chỉ cần chờ Vương Tử Quân đối mặt thì sẽ châm xăng vào. Truyện được copy tại Truyện FULL



- Bí thư Vương, khi tôi đến thì phát hiện trong gian hàng của thành phố La Nam đang giới thiệu rượu Huyền Lộ Dịch, thế là nếm vài ngụm, thật sự hương vị rất tuyệt. Nếu như rượu Huyền Lộ Dịch được công ty chúng tôi đóng gói cho ra thị trường, nhất định sẽ được nhiều người ưu ái.



Cuối cùng cũng nói đến vấn đề chính, Vương Tử Quân đưa mắt nhìn Thành Kiếm Xã, khóe miệng lộ ra nụ cười nhàn nhạt.



Thành Kiếm Xã thấy Vương Tử Quân nở nụ cười nhàn nhạt mà không biểu hiện thái độ, thế là trong lòng cảm thấy có chút khó chịu. Hắn thấy bầu không khí trong phòng có hơi mỏng manh, làm cho người ta sinh ra cảm giác thật sự khó thở. Hắn đã sớm nghe nói Vương Tử Quân là người căn bản không ra bài theo lẽ thường, như cứ tiếp tục thế này thì kết quả sẽ là lạnh ngắt, đối phương không mở miệng thì mình biết nói sao được?



- Nếu như chúng ta có thể hợp tác, công ty của tôi có thêm một sản phẩm, Tam Thanh Quan sẽ có nguồn thu lớn, coi như vẹn toàn đôi đường. Tất nhiên tôi và bí thư Vương sẽ là bạn, cũng không thể làm cho ngài bị hại, công ty của tôi sẽ tình nguyện trả cho Tam Thanh Quan mỗi năm số tiền năm triệu, ngài thấy thế nào?



Mỗi năm là năm triệu, Thành Kiếm Xã không dám nói nhiều, hắn sợ nói ra sẽ làm cho bí thư Vương sinh nghi. Nhưng Thành Kiếm Xã không biết, khi hắn nghĩ rằng bí thư Vương sẽ cắn câu, bản thân hắn lại là con mồi của Vương Tử Quân.



Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt tươi cười của Thành Kiếm Xã, hắn khẽ cười một tiếng nói:



- Năm triệu một năm cũng không phải là ít, nhưng giám đốc Thành, chuyện này tôi thật sự không làm chủ được. Trước khi ngài đến thì hội nghị thường ủy chúng tôi đã phân phối hạng mục này cho chủ tịch Lý, ngài nên tìm gặp chủ tịch Lý nói chuyện thì hơn.



"Phân phối cho chủ tịch Lý rồi? Vì sao lai trùng hợp như vậy?"



Thành Kiếm Xã thầm mắng Vương Tử Quân dối trá, sau đó cười nói:



- Bí thư Vương, ngài là lãnh đạo đứng đầu thành phố La Nam, chỉ cần ngài vỗ bàn thì tôi tin tưởng chủ tịch Lý sẽ căn bản không phản đối.



- Ôi, anh Thành, đảng ủy chính quyền của chúng tôi không giống như là xí nghiệp các anh, tôi dù là bí thư thị ủy nhưng ở những hạng mục công tác quan trọng cũng phải tuân thủ quyết định của hội nghị thường ủy. Có câu không có quy củ sẽ không thể nào làm tốt được, trừ khi có phát sinh sai lầm, nếu không tôi cũng sẽ căn bản không thể nhúng tay vào.



Vương Tử Quân bày ra bộ dạng rất bất đắc dĩ.



Thành Kiếm Xã nhìn vẻ mặt khổ sở của Vương Tử Quân, hắn thầm nói:



"Anh không làm gì được sao không nói sớm? Làm hại tôi đi một vòng không công, thật sự là mất thời gian!"
Thành Kiếm Xã vốn nghĩ trực tiếp từ chối, nhưng nghĩ đến tình huống khi gặp mặt Lý Quý Niên, thế là cũng có thêm vài phần tôn kính với bí thư Nguyễn, cũng không nói lời quá tuyệt tình. Hắn cũng không biết bí thư Nguyễn nghe được sự kiện này thì có gây ra điều gì khó khăn với chủ tịch Lý hay không.



Tâm tư của Triệu Đức Càn chợt chìm xuống đáy cốc, hắn là người thông minh, hắn căn bản cảm thấy sự việc có biến. Nhưng hắn là một phó thư ký trưởng, hắn không có năng lực quyết đoán vụ này, vì vậy mới quyết định quay về báo cáo với bí thư Nguyễn Chấn Nhạc. Hắn nghĩ vậy thì cười nói với Thành Kiếm Xã:



- Giám đốc Thành đã có việc thì chúng ta bàn sau vậy, nếu giám đốc Thành có thời gian cứ gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ đến ngay.



Thành Kiếm Xã nhìn Triệu Đức Càn rời đi mà trong lòng không khỏi cảm khái, hắn thầm nghĩ, nếu bí thư Vương dễ nói chuyện như Nguyễn Chấn Nhạc thì hay quá.



Đáng tiếc đó chỉ là ý nghĩ của Thành Kiếm Xã, Vương Tử Quân là Vương Tử Quân, Nguyễn Chấn Nhạc là Nguyễn Chấn Nhạc, sao có thể giống nhau được?



Người ta khi tỉnh táo thì sẽ nhanh chóng trở về đúng trạng thái của mình, sau khi trầm tĩnh thì Thành Kiếm Xã căn bản phân tích rõ ràng sự việc hơn. Hắn là một thương nhân thành công, hắn tuyệt đối là nhà đầu tư có kinh nghiệm. Tuy sự kiện này Vương Tử Quân từ chối tiếp nhận và ném cho Lý Quý Niên phụ trách, nhưng Thành Kiếm Xã có thể đảm bảo một trăm phần trăm rằng người xử lý vụ này sẽ là Vương Tử Quân.



Lúc này Vương Tử Quân liều mạng đẩy sang cho Lý Quý Niên, đúng lúc Thành Kiếm Xã đã đắc tội với Lý Quý Niên, nếu như Thành Kiếm Xã muốn vãn hồi quan hệ với Lý Quý Niên, không biết phải mất bao lâu nữa mới xong việc.



Có câu đêm dài lắm mộng, lúc này Bội Kiện Khang muốn cạnh tranh với công ty của Thành Kiếm Xã, hơn nữa sau đó sẽ có thêm vài công ty xuất hiện. Nếu như lúc này hắn chỉ chú tâm chữa trị quan hệ với lý quý niên, chỉ sợ còn chưa làm xong thì Trần Lộ Dao đã bị những công ty kia lấy mất, chính hắn sẽ xem như gà bay trứng vỡ.



Trong đầu Thành Kiếm Xã xuất hiện những ý nghĩ như vậy, hắn chợt nghĩ đến một người. Hắn trầm ngâm giây lát rồi lấy điện thoại ra gọi đi.



- Alo, Tiểu Tả phải không? Là anh Thành đây! Có Vũ lão ở nhà không? Anh có việc cần báo cáo với ông cụ.



Thành Kiếm Xã nói xong những lời này thì vẻ mặt tươi cười như một đóa hoa.



Bên kia đồng ý, ngay sau đó gương mặt của Thành Kiếm Xã chợt trở nên sáng lạn.



Lý Quý Niên dụi tàn thuốc, hắn nâng ly trà lên nhấp một ngụm, dù mệt chết người nhưng hắn cảm thấy rất vui vẻ. Tuy lúc này trong phòng không còn ai, thế nhưng những âm thanh nói chuyện hợp tác giống như vẫn còn văn vẳng bên tai.



Lý Quý Niên làm chủ tịch thành phố nhiều năm, thế nhưng đây là lần đầu tiên được rơi vào tình huống nhiều người đến tranh nhau bàn việc đầu tư với mình. Hắn thật sự có chút thỏa mãn, thế là cầm tài liệu trên bàn lên xem, sau đó đi ra ngoài phòng làm việc.



Nhưng Lý Quý Niên đi hai bước thì lại nghĩ đến điều gì đó, hắn cầm lấy một cây bút trên bàn làm việc, sau đó xóa sửa lại tài liệu. Hai phút sau, khi xác định trên tài liệu của mình không có cái tên Bất Lão Khang, Lý Quý Niên mới chợt nở nụ cười.