Bí Thư Trùng Sinh

Chương 890 : Tôi Cũng Không Phải Ngồi Không

Ngày đăng: 02:22 19/04/20


Vương Tử Quân chợt có chút vui vẻ, Kim Điền Lạc có một câu nói rất nhạy cảm, hắn thầm nghĩ mình xem như coi trọng đối phương cũng không uống phí.



Khi vị trí của Vương Tử Quân ngày càng quan trọng ở thành phố La Nam thì vô tình vị trí công tác của thư ký trưởng Kim Điền Lạc là cực kỳ quan trọng, vì Kim Điền Lạc cần phải đo lường tâm tư của bí thư Vương. Tuy Kim Điền Lạc cẩm thấy dựa vào quan hệ giữa hắn và bí thư Vương vào lúc này, bí thư sẽ căn bản không thay đổi thư ký trưởng, thế nhưng nếu hắn càng muốn tiến thêm một bước, tất nhiên càn phải làm tốt quan hệ với bí thư.



Kim Điền Lạc đã làm thư ký trưởng được bốn năm năm, hắn thật sự cũng không muốn tiếp tục làm thư ký trưởng nữa. Thư ký thì làm gì? Chính là cố gắng thức đêm xách cặp cho lãnh đạo, thư ký trưởng tuy có thêm chữ trưởng nhưng có khác gì một thư ký? Những năm qua Kim Điền Lạc cúi đầu khom lưng đi theo sau làm tùy tùng cho lãnh đạo, thế nhưng tất nhiên làm gì có thư ký trưởng nào là kẻ ngốc? Chẳng qua là anh có khả năng tiến lên hay không mà thôi. Thế nhưng lãnh đạo nói anh không có khả năng, đây là hai chuyện hoàn toàn khác.



Khi địa vị của Vương Tử Quân ngày càng vững ở thành phố La Nam, thế nào bí thư Vương cũng sẽ thay đổi một người phù hợp với mình để làm thư ký trưởng.



Sau khi tìm được tin tức này thì Kim Điền Lạc rất muốn tìm cơ hội để bộc lộ mình với Vương Tử Quân. Tuy hắn thấy Vương Tử Quân căn bản rất lạnh nhạt với sự việc của thành phố Đông Bộ, thế nhưng hắn thấy dù bí thư Vương có khoáng đạt thế nào, chắc chắn cũng có khúc mắc ở phương diện này.



Lúc này quả nhiên đã đầu tư đúng chỗ.



- Ha ha, tốt, nhưng này thư ký trưởng Kim, chúng ta cũng không nên đặt quá nhiều tinh lực ở phương diện này. Hai ngày trước tôi có xem qua một văn kiện báo cáo của phòng tổ chức thị ủy, tuyến trên có vài vị cán bộ cấp cục đã đến tuổi, còn có vài vị bí thư huyện ủy cần điều chỉnh vị trí, anh là cán bộ lão thành của thành phố La Nam, anh nên giúp đỡ anh Tôn nhiều hơn ở phương diện này, cố gắng làm sao cho tốt.



Tuy Vương Tử Quân nói không quá lớn nhưng lại làm cho Kim Điền Lạc nghe vào tai mà trái tim như nhảy cả ra ngoài. Lúc này tâm tình của hắn là rất tốt, trợ giúp trưởng phòng Tôn chỉ là một cái cớ của bí thư Vương, ý nghĩa ẩn giấu bên trong là rất lớn. Bí thư Vương nói như vậy, không phải có ý cho mình nhúng tay vào phương diện điều chỉnh nhân sự sao?



Trên quan trường thì quyền lợi quan trọng nhất là gì? Không phải là quyền nhân sự à? Trưởng phòng tổ chức sở dĩ trở thành một vị lãnh đạo được người người chào đón, cũng vì người này có thể tranh thủ được một chén canh ở phương diện nhân sự. Nếu Kim Điền Lạc có thể tham dự vào quá trình điều chỉnh nhân sự, độ nặng của một vị thư ký trưởng như mình sẽ tăng tiến như diều gặp gió.



"Cố gắng làm cho tốt!"



Chỉ năm chữ nhưng độ nặng là quá lớn, làm cho tốt, thật sự là quá tốt. Lãnh đạo đứng đầu nói không quá nhiều nhưng chủ yếu là độ nặng quá lớn, nói nhẹ nhưng rơi vào tai thì nặng, nếu anh suy xét và hiểu được ý nghĩa ẩn giấu bên trong, tất nhiên anh sẽ cực kỳ vui sướng.



- Cám ơn lãnh đạo tín nhiệm, nhưng trưởng phòng Tôn...



Kim Điền Lạc có chút trầm ngâm, sau đó khẽ nói.



- Tôi sẽ nói vài lời với trưởng phòng Tôn.


- Chủ tịch Chúc, đã chuẩn bị sẵn sàng cho bữa tiệc tối nay chưa?



Nguyễn Chấn Nhạc nhìn Chúc Vu Bình ở bên cạnh rồi nở nụ cười khẽ hỏi.



Bầu không khí hôm nay có chút trầm lặng, Nguyễn Chấn Nhạc nhìn bầu trời bao la, cảm thấy giống như đó là một võ đài âm nhạc, dưới bầu không khí ủ dột ngưng trọng như thế này thì căn bản sẽ không thể diễn một bài với nội dung vui sướng được.



Lẽ ra tâm tình của Nguyễn Chấn Nhạc sẽ không dễ dàng bị ảnh hưởng bởi thời tiết, thế nhưng gân đây có nhiều việc khó giải quyết xảy ra, làm hắn ngày càng mất vui. Lúc bắt đầu Chúc Vu Bình còn ngoan ngoãn phục tùng, nhưng gần đây lại thay đổi giống như là một người khác, làm cho bí thư Nguyễn tỉm được những hương vị không nói nên lời.



Nguyễn Chấn Nhạc cảm thấy mối quan hệ giữa Chúc Vu Bình với mình như thế nào chỉ là một cái biểu tượng mà thôi, thật ra chính là mối quan hệ giữa mình và Vương Tử Quân ngày càng trở nên ẩn giấu sâu sắc.



- Cũng đã chuẩn bị xong, trước khi đến tôi đã gọi điện thoại cho cục công an, yêu cầu bọn họ dù thế nào cũng sẽ đảm bảo không được phát sinh sự kiện khói lửa hỏa hoạn. Đồng thời trung đoàn phòng cháy cũng đã hủy bỏ nghỉ ngơi, tất cả đều trong trạng thái sẵn sàng làm nhiệm vụ.



Chúc Vu Bình cười nhạt một tiếng với Nguyễn Chấn Nhạc, sau đó trầm giọng nói.



Nguyễn Chấn Nhạc tuy cảm thấy vui vẻ thoải mái vì sự phối hợp của Nguyễn Chấn Nhạc, thế nhưng một cảm giác lạ lẫm vẫn bùng lên trong lòng. Hắn nhìn gương mặt Chúc Vu Bình, giống như đã hiểu rõ hơn vài phần.



Chúc Vu Bình bây giờ phối hợp với Nguyễn Chấn Nhạc không giống như dĩ vãng, nhưng thành tích không nó ra sẽ không chạy đi mất, Nguyễn Chấn Nhạc tuyệt đối không cho rằng Chúc Vu Bình đang dần khuất phục trước thế lực của mình. Dù sao thì những ngày qua hắn đã biết mục đích lớn nhất của Chúc Vu Bình chính là bảo trì thế lực và tình thế của Vương Tử Quân ở Đông Bộ.



Chúc Vu Bình là hạng người kiên định, cũng tuyệt đối không vì Nguyễn Chấn Nhạc thể hiện chút sức lực mà quay sang xưng thần.



Nếu không phải là như vậy thì là thế nào? Khi Nguyễn Chấn Nhạc đang trầm ngâm thì chợt nghe Triệu Đức Càn nói:



- Đến rồi.



Một chiếc xe cảnh sát mở đèn loang loáng chạy đến từ lối ra của đường cao tốc, phía sau xe cảnh sát là một chiếc Mercedes Benz hơn hai mươi chỗ màu vàng, chiếc xe kia chạy không nhanh không chậm, rất vững vàng.



Khi thấy chiếc xe kia, Nguyễn Chấn Nhạc đưa mắt nhìn thoáng qua Chúc Vu Bình, sau đó hắn tiến lên ngênh đón. Lúc này đoàn xe cũng thấy Nguyễn Chấn Nhạc, thế nên khi Nguyễn Chấn Nhạc tiến lên thì xe chậm rãi giảm tốc độ.