Bí Thư Trùng Sinh
Chương 897 : Phía Sau Hào Quang Không Là Dơ Bẩn Cũng Là Đau Thương
Ngày đăng: 02:22 19/04/20
- Có lẽ bây giờ Cô Yên Sơn chưa có khách sạn, nhưng hai năm sau thì sẽ có. Tôi nghe nói Cô Yên Sơn là núi hoang ở thành phố La Nam, được bí thư Vương đẩy mạnh tuyên truyền. Hì hì, nghe nói có công ty bỏ ra hai trăm triệu để đầu tư, nếu như bí thư Vương vẫn là lãnh đạo thành phố Đông Bộ thì thật sự quát tốt rồi.
Tiểu Ngô nói lời cảm khái thật sự lại lọt tai anh Hà, anh Hà hít một hơi thuốc rồi cũng cảm khái:
- Nói ra cũng phải cảm tạ bí thư Vương, nếu không phải bí thư Vương khôi phục lại nhà máy Tâm Hương Y, chỉ sợ với chút tiền lương của tôi, vợ tôi lại không có việc làm ổn định, như vậy cuộc sống sẽ rất căng. Khi đó trong nhà muốn mua cá thịt cho con trai cũng phải khổ sở suy tính đấy.
- Được rồi, đừng kể khổ nữa anh, ai mà chẳng biết nhà vợ anh đều công tác trong nhà máy Tâm Hương Y. Đúng rồi, anh nói với chị nhà một câu, nói rằng tìm một cô gái trong nhà máy giới thiệu cho tôi, tuy tôi không phải là sinh viên đại học nhưng cũng là cao đẳng, không tính là quá đẹp trai nhưng cũng không phải xấu.
Tiểu Ngô vỗ vai anh Hà rồi dùng giọng nịnh nọt nói.
Anh Hà nhìn bộ dạng Tiểu Ngô, hắn cười ha hả nói:
- Được rồi Tiểu Ngô, đừng ăn trong nồi ngồi trong niêu nữa, bây giờ cậu đã tốt rồi, cũng nên lập gia đình. Hơn nữa cưới nữ công nhân nhà máy Tâm Hương Y thì cậu sẽ có áp lực đấy. Cậu cũng không phải không biết, tiền lương của người ta gấp đôi cậu, xem như cậu không có nhiều khí thế, chẳng phải cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng sao?
- Đây chính là kinh nghiệm của anh phải không? Có lẽ chị nhà cũng cưỡi lên đầu anh, xem như anh là đàn ông mà bị ép quá mức.
Anh Hà bị Tiểu Ngô trêu chọc giả vờ muốn đánh, nhưng đó lại là sự thật. Chỉ là hắn thích cuộc sống như vậy. Hắn nhìn một nhà vui vẻ sống với nhau, tất nhiên sẽ là hạnh phúc.
Tất cả đều nhờ công lao của bí thư Vương.
- Anh nói xem bí thư Vương hôm nay có tham gia buổi bắn pháo hoa hôm nay không?
Tiểu Ngô dừng lời vui đùa, hắn trầm giọng hỏi.
Anh Hà nói mà không cần nghĩ ngợi:
- Tất nhiên là có, nghe nói lần này có cả lãnh đạo trung ương, bí thư tỉnh ủy và chủ tịch tỉnh đến tham gia.
- Lúc này cần bí thư Nguyễn lộ mặt, tôi nghe nói hiệu quả kêu gọi đầu tưu của thành phố Đông Bộ là rất tốt, hôm nay còn ký được hạng mục hơn hai tỷ, ép thành phố Sơn Viên và An Dịch xuống vị trí cách biệt.
Tiểu Ngô phất phất tay với một người bán hàng rong định bày hàng buôn bán, sau đó nói với anh Hà.
Anh Hà không trả lời, hắn trầm ngâm một chút rồi mời khẽ hỏi:
- Hì hì, vậy cũng không thể, tôi cảm thấy bí thư Nguyễn sẽ không vui sướng được.
- Chuyện gì xảy ra sao? Thành tích tốt như vậy là cực kỳ có thể diện trước mặt lãnh đạo, anh ấy còn mất hứng cái gì?
Anh Hà nói làm cho Tiểu Ngô có chút giật mình, thế là không khỏi hỏi lại.
Lái xe cũng không dám chậm trễ vì lời khách khí của Nguyễn Chấn Nhạc. Sau khi hắn nói vài câu, bị Nguyễn Chấn Nhạc thúc giục rời khỏi nha bí thư.
Nguyễn Chấn Nhạc nhìn chiếc xe chạy đi như bay, hắn đẩy cửa bước vào nhà.
Tiêng nhạc du dương vang lên rất quen thuộc giống như chào đón Nguyễn Chấn Nhạc vui vẻ về nhà, nhưng lúc này hắn cũng không muốn nghe bài hát sung sướng kia. Hắn đi về phía phòng khách, vừa đi vừa vung tay tắt chiếc máy nghe nhạc ở bên cạnh.
- Chấn Nhạc, chẳng lẽ anh không thích nghe những bài này nữa sao?
Tào Chân Nhi mặc một bộ áo tơ tằm mỏng dính đang nằm trên ghế sa lông, nàng chợt ngồi dậy.
Tào Chân Nhi mặc áo ngủ, tóc xỏa tung dưới ánh đèn, thật sự có vài phần quyến rũ. Nhưng khi nhìn vào miệng Tào Chân Nhi, nguyễn chấn nhạc chợt cảm thayas trng lòng chậm rãi bùng lên dòng nước nóng, lúc này hắn giống như cảm thấy có thứ gì đó kẹt trong lồng ngực mình.
- Anh có chút mệt mỏi, mai còn phải đến khách sạn, anh muốn nghỉ ngơi một chút.
Nguyễn Chấn Nhạc trầm ngâm giây lát rồi dùng giọng bình tĩnh nói, nhưng lời nói lại làm cho lửa giận tronng lòng bùng ra mạn mẽ hơn.
- Anh không phải mệt người mà là mệt tâm!
Tào Chân Nhi đi đến bên cạnh Nguyễn Chấn Nhạc, nàng nhìn hắn, sau đó trầm giọng nói:
- Nếu anh để cho ông cụ thấy được bộ dạng vào lúc này, em nghĩ bọn họ sẽ cho rằng mình chọn sai người. Anh là Nguyễn Chấn Nhạc, sao có thể thất bại và rơi vào tình huống này được?
Cơ thể Nguyễn Chấn Nhạc có hơi lay động, biên độ rất nhỏ, chỉ có mình hắn mới nhận ra được, thế nhưng lúc này hắn lại thấy đỏ mặt.
Trong lòng hắn tràn đầy phẫn nộ, hắn dùng ánh mắt lanh lùng nhìn Tào Chân Nhi, sau đó hắn dùng giọng căm tức nói:
- Chuyện của anh không cần em quan tâm.
- Không cần em quan tâm, đây là lời của anh sao?
Tào Chân Nhi không những lui mà còn tiến lên một bước:
- Trốn tránh là nhu nhược, sau này đường đi của anh còn dài, một Vương Tử Quân mà có thể dọa anh ra như vậy, sau này anh cũng đừng lăn lộn trong quan trường, tôi đề nghị cho anh về làm ruộng thì hay hơn.
Nguyễn Chấn Nhạc đối mặt với bộ dạng gay gắt không chịu nhường của Tào Chân Nhi, hắn cảm thấy giống như có thứ gì chặn lại trong ngực, thật sự nói không nên lời. Hắn lăn lộn quan trường nhiều năm, hắn hiểu rõ: Dù anh thuận buồn xuôi gió ngay ngược gió dong thuyền trong quan trường, anh cũng không thể kiếm thêm phiền phức từ phương diện hôn nhân. Anh còn chưa làm tốt công tác trong gia đình của mình, lấy gì để nói tề gia trị quốc bình thiên hạ? Nếu động một chút thì trong gia đình đã phát sinh vấn đề, rõ ràng là không có vài phần bản lĩnh.
Hơn nữa trước mặt người ngoài thì Tào Chân Nhi luôn là một hình mẫu phụ nữ xinh đẹp thông minh dịu dàng hòa ái, có đầy đủ tố chất của một tiểu thư khuê các, Nguyễn Chấn Nhạc thật sự không thể nói gì hơn được. Không ai hiểu nổi khổ sở của hắn, nhìn qua thi hắn rấ rạng rỡ, nhưng thực tế là thế nào thì kẻ ở bên trong mới biết rõ ấm lạnh, chỉ mình hắn tự biết, trên phương diện cảm tình thì hắn rất chán nản. Nói thật lòng, hắn thật sự cảm thấy mình mang theo vài phần cảm giác tang thương đến nhận chức ở thành phố Đông Bộ, mặc dù lần này hắn hàng không xuống nhận chức có rất nhiều người hâm mộ, chịu nhiều sự kỳ vọng của các lão tiền bối.