Bí Thư Trùng Sinh
Chương 921 : Hùng hồn với dư luận
Ngày đăng: 02:22 19/04/20
- Trưởng phòng Hứa quá khiên nhường rồi, người nào không biết ngài là một bậc đại trí tuệ trong tỉnh Sơn Nam chúng ta? Nếu so sánh với từ điển thì rõ ràng là bôi nhọ ngài rồi.
Vương Tử Quân lơ đãng cho ra một lời nịnh hót với Hứa Tiền Giang.
Câu nói nịnh hót của Vương Tử Quân làm cho Hứa Tiền Giang cười lên ha hả, liên tục nói không dám nhận. Nhưng Vương Tử Quân có thể căn cứ vào lời nói của trưởng phòng Hứa để biết rằng những lời nịnh nọt của mình là có tác dụng, lãnh đạo vẫn tương đối tỏ ra hưởng thụ.
Dù là anh đến cấp bậc gì, anh cũng thích những lời dễ nghe. Dù anh là một vị vua anh minh thì cũng là như vậy. Có một lần Hứa Tiền Giang xuống cơ sở nghiên cứu xem xét, đến thăm một vườn táo ở thành phố La Nam, khi đó đang vào mùa hoa, gió lạnh thổi qua, không gian dịu nhẹ, mùi hương thoang thoảng. Sâu trong vườn táo là nhà nông như ẩn như hiện, tiếng chó sửa gà kêu lọt vào trong tai làm cho Hứa Tiền Giang bừng bừng hào hứng, lão chống nạnh nhìn quanh khắp nơi với hứng thú dạt dào:
- Thật sự là không gian điền viên quá đẹp, đúng là xanh mướt mắt, mát rượi tâm hồn. Tử Quân, đây là bài thơ nổi tiếng của Đào Uyên Minh, có thể nói là danh ngôn thiên cổ.
- Trưởng phòng Hứa thật sự là đây bụng kinh luân.
Vương Tử Quân mơ hồ nhớ bài thơ đó là của Mạnh Hạo Nhiên, thế nhưng đành phải mở miệng dùng giọng hàm hồ nói. Hứa Tiền Giang lắc lắc đầu cười cười, nụ cười vui vẻ và có chút khiêm tốn.
Vì vườn cây ăn quả quá lớn, thế cho nên phải đi xe thăm thú. Hứa Tiền Giang nhìn vườn cây thông qua cửa sổ, lão không nhịn được phải chậc chậc tán thưởng:
- Bài thơ của Đào Uyên Minh thật sự quá chuẩn:
Bạn xưa gà lúa sẵn rồi
Mời ta có dịp sang chơi bên nhà. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Cây xanh xóm nhỏ la đà
Nghiêng nghiêng núi biếc xa xa bên thành.
Cảnh vườn hiện trước hiên mành
Rượu khà đàm luận dâu xanh tơ tầm.
Đợi ngày trùng cửu ghé thăm
Ngắm giàn hoa cúc bên sân nở đầy.(Thơ Quá Cố Nhân Trang, qua nhà bạn cũ của Mạnh Hạo Nhiên).
Không phải là thi nhân đang miêu tả bức tranh này sao?
Tuy những tin đồn kia sẽ không có vấn đề, thế nhưng nó liên tục truyền vào trong tai Tôn Chiêu Hi, điều này làm hắn cảm thấy rất khó chịu. Lúc này Hứa Tiền Giang đến có thể mở ra một con đường mới cho Tôn Chiêu Hi, sẽ loại trừ tất cả những ảnh hưởng mặt trái trong những ngày qua.
Nhìn vào thái độ của trưởng phòng Hứa Tiền Giang, xem ra lần này khả năng trưởng phòng Hứa đến mở ra con đường mới cho Tôn Chiêu Hi là rất lớn. Trong đầu Tôn Chiêu Hi chợt lóe lên những ý nghĩ như vậy, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói với Lục Ngọc Hùng:
- Bí thư Lục, ngài nên nói tốt cho tôi vài câu trước mặt trưởng phòng Hứa mới được.
- Với quan hệ của hai ta, anh cần phải nói những lời như thế này nữa sao?
Lục Ngọc Hùng cười ha hả, hắn khẽ vỗ lên vai Tôn Chiêu Hi, sau đó khẽ nói:
- Anh Tôn, chỉ cần hai chúng ta một lòng, như vậy sẽ thành công ở thành phố La Nam, tất cả phải dựa vào sự hợp sức của hai ta.
Tôn Chiêu Hi dù không thích ứng với lời nói và nụ cười của Lục Ngọc Hùng, thế nhưng hắn nhất định phải nghe theo, vì bây giờ hai người đang ở trên cùng một con thuyền.
Tôn Chiêu Hi nhìn thoáng qua đồng hồ, hắn nhấc điện thoại lên bấm một dãy số, sau đó khẽ nói:
- Chào trưởng phòng Lý, bây giờ xe đến chỗ nào rồi?
- Sắp đến rồi à? Vâng, vâng, cảm ơn anh, lát nữa dùng cơm, mong rằng có thể mời anh vài ly.
Sau khi cười lớn hai tiếng thì Tôn Chiêu Hi cúp điện thoại.
Lục Ngọc Hùng vỗ bụi đất trên quần áo, sau đó cười nói:
- Có phải trưởng phòng Hứa sắp đến rồi không?
- Sắp đến rồi.
Tôn Chiêu Hi đặt điện thoại vào trong túi quần, sau đó hắn dùng tay vuốt tóc. Tuy mái tóc của hắn vốn rất chỉnh tề, thế nhưng hắn vẫn vô thức cho ra động tác như vậy.
- Tút tút tút.
Kèn xe vang lên, một chiếc Audi màu đen xuất hiện phía bên kia, phía sau chiếc xe Audi là một chiếc xe hai mươi chỗ. Khi hai chiếc xe đi đến trước mặt hai người Lục Ngọc Hùng thì chậm rãi dừng lại.