Bí Thư Trùng Sinh

Chương 932 : Cách mạng không nói đùa

Ngày đăng: 02:22 19/04/20


Cuộc sống của Tôn Chiêu Hi những ngày qua không tốt đẹp gì, tất nhiên Lục Ngọc Hùng cũng không thể vui vẻ cho được. Trước kia Lục Ngọc Hùng là người nắm toàn quyền nhân sự ở thành phố La Nam, bây giờ lại thất bại thảm hại trong phương án cải cách của Vương Tử Quân. Rất nhiều người thân cận đáng tin của Lục Ngọc Hùng đã xem như không thể nào tiếp tục tiến lên trong sự kiện lần này, phải bị ép vào vị trí ghẻ lạnh. Điều này không những làm cho Lục Ngọc Hùng cảm thấy bị sỉ nhục, hơn nữa còn làm cho thực lực của hắn giảm đi rất nhiều.



Thậm chí còn có nhiều người cố ý dựa về phía Vương Tử Quân, bắt đầu vô tình cố ý phân rõ giới tuyến với Lục Ngọc Hùng.



Vương Tử Quân mượn sự kiện điều chỉnh nhân sự lần này để kiếm về thể diện của mình, lại càng tìm được lợi ích khắc sâu bên trong. Sự kiện điều chỉnh nhân sự không những làm cho Vương Tử Quân nắm toàn diện quyền khống chế nhân sự trong tay, hơn nữa còn nhận được sự thừa nhận của lãnh đạo tỉnh ủy.



Một người mất tất cả lại làm cho Vương Tử Quân có được tất cả, điều này không khỏi làm cho Lục Ngọc Hùng cực kỳ bức bối.



Lúc này tổ nghiên cứu từ tuyến trên kéo đến thành phố La Nam, đây thật sự phải là thời điểm đắc ý nhất của Vương Tử Quân, nhưng vào đúng thời điểm mấu chốt này thì xảy ra sự kiện mất tích ở Cô Yên Sơn, có thể nói là một chuyện cực xấu đối với Vương Tử Quân.



Biết đâu vì sự kiện lần này mà căn bản chẳng còn thành tích gì tốt đẹp, ngược lại còn biến Vương Tử Quân trở thành một nhân vật phản diện.



- Bí thư Lục nói đúng, không người nào xui xẻo ngàn ngày, không kẻ nào may mắn suốt đời. Tôi cảm thấy lúc này có vài người đã hết vận may, nếu không hai sự việc này sao có thể kết hợp với nhau vào cùng thời điểm thế này? Nếu như hai sự kiện tách ra vào hai thời điểm, như vậy căn bản là không chút tổn hại đối với người kia.



Tôn Chiêu Hi nâng ly trà lên dùng giọng âm u nói.



Lục Ngọc Hùng nở nụ cười, hắn cũng thấy rõ điểm này. Nếu như không phải tuyến trên có người xuống nghiên cứu thị sát, sự việc xảy ra ở Cô Yên Sơn căn bản không thể nào liên quan đến Vương Tử Quân, nhiều nhất chỉ có thể truy cứu chút trách nhiệm quản lý không nghiêm của huyện Dương Phong. Nhưng bây giờ vài chục nhà truyền thông tập trung ở huyện Dương Phong, lại có tổ nghiên cứu từ tuyến trung ương xuống khảo sát, một sự kiện vốn cực kỳ nở mày nở mặt lại biến thành chuyện xấu.



Bí thư Nhất Phong sẽ nhìn sự việc này bằng ánh mắt thế nào? Lục Ngọc Hùng và Tôn Chiêu Hi những ngày qua đã phân tích rất sâu về Vương Tử Quân, cảm thấy giữa Vương Tử Quân và Hào Nhất Phong có tồn tại không ít vấn đề, tất nhiên cũng tìm hiểu rõ vấn đề đó là gì.



- Trưởng phòng Tôn, tôi nghe nói anh có một người bạn học làm phó cục trưởng trong ban tổ chức trung ương, hơn nữa lần này có theo lãnh đạo đi xuống nghiên cứu khảo sát phải không?



Lục Ngọc Hùng cười cười với Tôn Chiêu Hi, tiếp tục khẽ nói.



Tôn Chiêu Hi khẽ gật đầu nói:



- Năm xưa hai chúng tôi ở cùng phòng khi tham gia khóa huấn luyện của trường đảng, cùng ở với nhau hơn nửa năm.



Tôn Chiêu Hi nói mình và đối phương ở cùng phòng hơn nửa năm, rõ ràng muốn chứng minh mình có quan hệ không tệ với đối phương. Nhưng những lời này rơi vào trong tai Lục Ngọc Hùng, lại làm cho Lục Ngọc Hùng khẽ run rẩy vài lượt.



Hai người đàn ông ở cùng phòng hơn nửa năm, tất nhiên bí thư Lục sẽ tin tưởng trưởng phòng Tôn và người bạn học kia có quan hệ thuần khiết. Hắn sở dĩ có ý nghĩ dơ bẩn chủ yếu là vì nhớ đến một câu chuyện vui.
Nguyễn Chấn Nhạc có nguồn phát tin cho mình trong tỉnh Sơn Nam, tất nhiên hắn cũng biết rõ tình huống trưởng ban Dương đến nghiên cứu khảo sát. Nhưng hắn căn bản không quan tâm đến tin tức này, hôm nay hắn gặp phải tình huống không thoải mái ở hội nghị thường ủy, điều này càng làm hắn cảm thấy bức bối và áp chế, càng không thèm quan tâm.



- Đến thì cứ đến, hừ.



Nếu như ở trước mặt người khác thì Nguyễn Chấn Nhạc sẽ giữ lại chút phong độ cho mình, nhưng lúc này hắn ở nhà, hắn căn bản không cần che giấu và dối trá với ai. Nếu như mỗi ngày hai mươi bốn tiếng đều phải đeo mặt nạ, như vậy không phải là cuộc sống quá bi ai sao?



Dù ra ngoài thì Nguyễn Chấn Nhạc luôn bày ra tư thái bình tĩnh không chút lay động, thế nhưng thực tế hắn lại cực kỳ ghen ghét, đặc biệt ghen ghét Vương Tử Quân, là người tranh chấp với mình ở tỉnh Sơn Nam. Đặc biệt là sau sự kiện hội chợ xúc tiến thương mại, hắn càng sinh ra cảm giác căm hận nghiến răng nghiến lợi với Vương Tử Quân.



Tào Chân Nhi đã cùng sống với Nguyễn Chấn Nhạc nhiều năm, nàng sao không hiểu rõ tính cách của chồng? Nàng nhìn gương mặt ỉu xìu của hắn, thật sự không chút thoải mái, thế là không khỏi hừ lạnh một tiếng nói:



- Anh cũng đừng tiếp tục không phục, Vương Tử Quân có thể biến một đề xuất điều chỉnh nhân sự với mục đích đả kích của đối thủ thành phương án cải cách nhân sự được trưởng phòng Dương đích thân xuống nghiên cứu khảo sát, điều này nói rõ người ta thật sự có tài năng. Nếu anh thật sự có bản lĩnh, sao không cho ra một phương án nào khác thu hút ánh mắt của lãnh đạo đi?



Tào Chân Nhi nói một lời mỉa mai không chút lưu tình làm cho vẻ mặt của Nguyễn Chấn Nhạc càng thêm khó coi, hắn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn thoáng qua Tào Chân Nhi, thế nhưng lại phải tiếp nhận gương mặt căn bản không chút yếu thế của nàng.



Trong mắt nhiều người thì hắn và Tào Chân Nhi căn bản là một cặp vợ chồng điển hình, ngoài tình huống bây giờ còn chưa có con, căn bản tất cả đều là hoàn mỹ. Nhưng thực tế thì hai người có mối quan hệ thế nào, tất nhiên người uống nước mới biết rõ ấm lạnh.



Nguyễn Chấn Nhạc gần đây thích lên mạng trò chuyện, tất nhiên thói quen này chủ yếu là gạt người, vì hắn lên mạng có thể nghĩ gì nói nấy, căn bản là một hành vi phát sinh niềm vui thú mà ngày thường hắn không thể nào cảm nhận được, vì sự thật cuộc sống làm hắn khá thất vọng. Hắn thậm chí không muốn nói chuyện với Tào Chân Nhi, vì hắn thật sự không thể chịu được cái cách làm người của nàng. Bây giờ hắn không tin trên thế giới này còn tình yêu, nếu đã không tin tình yêu, như vậy còn tin vào ai?



- Nếu cô cảm thấy tôi không tốt, cô có thể đi tìm Vương Tử Quân, biết đâu người ta có thể nể mặt tôi mà mời cô ở lại.



Nguyễn Chấn Nhạc dùng giọng oán giận nói, nhưng nói xong thì có chút hối hận. Vì những năm qua hai bên kết hôn với nhau và hắn đã nhận thức những lời nói ác độc của Tào Chân Nhi. Bây giờ mình không chiếm được ưu thế lại nói ra những lời như vậy, chẳng phải tự tìm phiền phức cho mình sao?



- Hừ hừ, sớm biết anh không dùng được, tôi đã sớm đi tìm Vương Tử Quân. Còn không phải ở chỗ này phí hoài tuổi xuân sao?



Quả nhiên Tào Chân Nhi thật sự không nhường bước, giọng điệu càng thêm sắc bén.



Nguyễn Chấn Nhạc cũng không muốn tiếp tục khắc khẩu, hắn không nói gì, chỉ xoay người định đi ra khỏi phòng khách. Khi hắn chuẩn bị bỏ đi thì Tào Chân Nhi chợt nói:



- Tôi có một cơ hội có thể kéo trưởng ban Dương đến thành phố Đông Bộ, không biết anh có muốn nghe không?