Bí Thư Trùng Sinh
Chương 939 : Không tranh chấp với đời, lòng nhân ái vô bờ
Ngày đăng: 02:22 19/04/20
Thạch Kiên Quân khẽ gật đầu đi theo thư ký ra khỏi phòng, khi đi đến tầng bên dưới phòng của Dương Độ Lục, chợt thấy Hào Nhất Phong cất bước đi đến.
- Chủ tịch Thạch, anh nghỉ ngơi thế nào?
Hào Nhất Phong cười cười với Thạch Kiên Quân rồi khẽ hỏi.
- Cũng không tệ lắm.
Thạch Kiên Quân trả lời một câu, sau đó cùng Thạch Kiên Quân đi vào trong đại sảnh. Lúc này Mâu Thiệu Đắc đang kêu gọi vài nhân viên phục vụ thu dọn phòng, bữa sáng nóng hổi cũng đã được dâng lên.
Hào Nhất Phong hỏi Dương Độ Lục đã thức dậy chưa, sau đó kéo tay Thạch Kiên Quân:
- Đi, chúng ta lên lầu gặp trưởng ban.
Hai người vừa nói vừa đi lên lầu, vừa mới lên đến nơi thì Thạch Kiên Quân gnhe được một âm thanh quen thuộc.
- Cũng không quá chú ý như vậy, lúc này có mười ba nhân mạng trong núi, tôi nếu cứ chú ý như vậy thì còn ra gì, nào còn...
...
Sáu giờ sáng, trời mới sáng tờ mờ, lúc này đèn đuốc ở khu ủy ban thành phố Đông Bộ đã sáng trưng, không ít xe máy xe đạp và xe hơi tụ tập lại ở trước cổng ủy ban thành phố.
- Con bà nó, chưa tỉnh ngủ đã phải đi làm, bây giờ hai mí mắt của tôi cứ liên tục sụp xuống.
Một tên cán bộ hơn hai mươi tuổi từ trong nhà để xe đạp đi ra, hắn khẽ dùng giọng oán giận nói với đồng sự ở bên cạnh.
Vị đồng sự kia hơn ba mươi tuổi, tuy đeo kính nhưng lại không có được mấy phần khí chất hào hoa phong nhã. Sau khi nghe người kia phàn nàn thì hắn cười ha hả nói:
- Trước khi kết hôn đã hứa sẽ đưa vợ ra ngoài du lịch một chuyến, nhưng vì mãi bận rộn mà không thành, vì vậy tôi muốn nhân cơ hội này để đưa cô ấy đi dạo một vòng.
Tiểu Trương dùng giọng ngượng ngùng khẽ nói với trưởng khoa Cát.
Trưởng khoa Cát nhíu nhíu mày, thế nhưng hắn vẫn trầm giọng nói:
- Tôi cho cậu tranh thủ, nhưng sự việc này căn bản không dễ thông qua, cậu cần phải chuẩn bị tư tưởng.
- Cái gì vậy? Chưa tính tăng ca, còn bỏ cả ngày nghỉ, con bà nó, cũng không biết bọn họ nghĩ như thế nào. Cái gì mà chú trọng đẩy mạnh phát triển kinh tế, năm xưa chủ tịch Vương còn ở thành phố Đông Bộ, chúng ta thoải mái nghỉ tết, kinh tế vẫn không kém hơn bây giờ.
Anh Hào đẩy kính lên mũi rồi dùng giọng bực tức mắng.
- Khi đó phát triển kinh tế không quan trọng hơn lúc này, bây giờ tình thế đã khác rồi.
Tiểu Trương là người nắm công tác thống kê, hắn tất nhiên hiểu rõ vấn đề, sau khi nghe anh Hào nói thì mở miệng cải chính.
Anh Hào cười hì hì không nói gì thêm, còn trưởng khoa Cát thì càng thêm nghiêm túc, không nói gì.
Ba người đi theo cầu thang lên lầu, trưởng khoa Cát chợt nói:
- Hai người sau này nói chuyện chú ý một chút, ngàn vạn lần không cần phải nói khi còn bí thư Vương thì tốt hơn, như vậy sẽ là phạm húy.
Anh Hào nhìn thoáng qua bên ngoài, phát hiên trong văn phòng chỉ có ba người bọn họ, thế là không kiêng kỵ gì nói:
- Chúng tôi cũng nói sự thật mà thôi, hì hì, chẳng qua có vài người không muốn nghe. Nếu như đó là lời kiêng kỵ, vạy thì đừng tiếp nhận công tác chào đón tổ lãnh đạo xuống nghiên cứu lần này, vì ai cũng biết lần này lãnh đạo xuống thành phố La Nam, nếu không vì sự kiện ở Cô Yên Sơn, nào đến lượt anh ta nhận vận may chứ?