Bí Thư Trùng Sinh

Chương 942 : Nếu muốn thành công, đầu tiên là phải cung kính

Ngày đăng: 02:22 19/04/20


Nếu như nhóm người Nguyễn Chấn Nhạc không đi xe ba mươi chỗ, chỉ sợ đoàn xe dài dằng dẵng của thành viên bốn bộ ban ngành sẽ tạo nên một tình huống quá đồ sộ. Lãnh đạo thường thích diễu võ giương oai, đụng cái là so sánh này nọ, thật sự không quá quan tâm đến tính hiệu quả. Lúc này đi xe ba mươi chỗ, tuy không được đẹp và đồ sộ, thế nhưng dù là ai cũng phải tôn trọng quyết định của lãnh đạo, phương pháp này cũng không tệ.



Triệu Đức Càn bình thường không có việc gì rất thích xem xét lời nói của bí thư Nguyễn Chấn Nhạc, hắn coi quỹ tích phát triển của bí thư Nguyễn Chấn Nhạc là một bản Quỳ Hoa Bảo Điểm của mình, liên tục nghiên cứu học tập, đã tìm ra những lợi ích không nhỏ. Nhưng thật sự cũng có khổ sở, muốn tu luyện bản bí kíp này thì đầu tiên là phải tự cung, tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển trong quan trường thì cần có “ nhẫn “, “ nhiệt tình “, “ ngộ tính “, “ tiếp thu quán triệt “, cung không phải mỗi người đều có thể làm được.



- Vâng!



Triệu Đức Càn hiểu rõ ý nghĩ của Nguyễn Chấn Nhạc, hắn lên tiếng đồng ý, sau đó nhanh chóng gọi điện thoại cho phòng trực ban của thị ủy. Hai phút sau một chiếc xe ba mươi chỗ đã xuất hiện trước mặt đám người Nguyễn Chấn Nhạc.



Nguyễn Chấn Nhạc leo lên xe đầu tiên, hắn ngồi xuống vị trí trung tâm, sau đó vẫy vẫy tay với Chúc Vu Bình:



- Chủ tịch Chúc, hai ta ngồi tâm sự một chút.



Chúc Vu Bình cũng không từ chối lời mời của Nguyễn Chấn Nhạc, hắn lên xe ngồi xuống bên cạnh bí thư Nguyễn. Những người khác thấy hai vị lãnh đạo đã lên xe, thế là bắt đầu cùng nhau đi lên. Thật ra chiếc xe này cũng không khác gì xe khách thông thường, nhưng vì có sự xuất hiện của Nguyễn Chấn Nhạc và Chúc Vu Bình, thế là chiếc xe chợt biến thành trung tâm của thành phố Đông Bộ.



Người trong quan trường chú trọng phương diện không nên bị bài xích khỏi trung tâm, dù Nguyễn Chấn Nhạc và Chúc Vu Bình nói chuyện với nhau, bọn họ căn bản không thể chêm vào lời nào, thế nhưng bọn họ cũng rất tình nguyện được leo lên chiếc xe này.



Nguyễn Chấn Nhạc leo lên xe cũng căn bản không nói về những chuyện đại sự, chủ yếu nói về một vài sự việc liên quan đến nghênh đón lãnh đạo. Hắn cũng nói về vài chi tiết cần quan tâm, điều này làm cho người trên xe cảm thấy bí thư Nguyễn cực kỳ coi trọng sự kiện hôm nay.



Phía trước có xe cảnh sát mở đường, mười phút sau xe đã chạy đến đầu đường cao tốc thành phố Đông Bộ. Chúc Vu Bình hạ cửa sổ xuống nhìn khắp chung quanh, thấy mùa đông ở vùng ngoại ô nhìn có vẻ khá tiêu điều, trước mặt là một vùng đất xám xịt mênh mông, căn bản không thấy sắc xanh.



- Đức Càn, văn phòng tỉnh ủy thông báo đoàn xe của lãnh đạo khi nào sẽ đến?



Ánh mắt Nguyễn Chấn Nhạc rơi lên người Triệu Đức Càn ngồi ở một góc, sau đó lên tiếng hỏi.



Triệu Đức Càn tuy biết rõ ràng về vấn đề này, hơn nữa cũng biết Nguyễn Chấn Nhạc căn bản sẽ không quên, thế nhưng bây giờ nghe hỏi thì vẫn mở sổ nhìn thoáng qua rồi mới nói:



- Bí thư Nguyễn, là chín giờ hai mươi.




- Bí thư Nguyễn, tôi vừa liên lạc với trưởng phòng Lý, anh ấy nói lãnh đạo sắp đến rồi.



“ Thì ra là sắp đến! “



Nguyễn Chấn Nhạc khẽ gật đầu, hắn dùng ánh mắt chân thật đáng tin nhìn qua đội ngũ nghênh đón của thành phố Đông Bộ, sau đó lại đứng vững vàng ở vị trí của mình. Các vị thành viên ban ngành khác thấy bí thư Nguyễn dẫn đứng yên tại chỗ cực kỳ nghiêm túc, thế là cũng không dám lên tiếng, mọi người thành thật xếp thành hai hàng sau lưng lãnh đạo.



Gió lạnh nổ lên khắp bốn phía làm cho đám người đứng trên mặt đất càng thêm dao động, tuy lúc này mặt trời đã lên, thế nhưng ánh mặt trời vẫn không thể nào làm cho người ta sinh ra cảm giác ấm áp hơn chút nào.



Vì bảo trì phong độ của mình mà Nguyễn Chấn Nhạc cũng không mặc quá nhiều quần áo, mà hắn cũng không phải là người đặc biệt, thế cho nên cũng sinh ra cảm giác rung động trong gió lạnh. Lúc này hai hàm răng của hắn thật sự rất muốn va chạm vào nhau.



Thời gian dần trôi qua, từng chiếc xe rời khỏi đường cao tốc, thế nhưng căn bản không có chiếc xe nào là của lãnh đạo tỉnh ủy. Lúc này những chiếc xe rời khỏi đường cao tốc thấy đoàn người Nguyễn Chấn Nhạc cũng xem như hiểu ra vấn đề.



Lại mười phút trôi qua, đừng nói là thành viên bốn bộ ban ngành, cho dù là Triệu Đức Càn cũng cảm thấy luống cuống. Con bà nó, các vị lãnh đạo rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Không phải đã nói sắp đến rồi sao? Thế nào đến bây giờ còn chưa chịu lộ diện?



Tuy Triệu Đức Càn rất sốt ruột nhưng cũng không dám gọi điện thoại, hắn đưa mắt nhìn Nguyễn Chấn Nhạc, chờ lãnh đạo cho ra chỉ lệnh.



Lạnh, thật sư là quá lạnh, nếu sớm biết chờ lâu như vậy thì phải mặc thêm vài lớp quần áo nữa. Nguyễn Chấn Nhạc cảm thấy phát run, hắn nhịn không được phải giậm chân, hắn đã đưa tay vào túi áo, thế nhưng vẫn căn bản không cảm nhận được chút khí ấm nào.



- Chuyện gì xảy ra? Không phải nói sắp đến rồi sao? Vì sao hơn mười phút rồi còn chưa đến?



- Đúng vậy, không phải đang đùa giỡn chúng ta sao? Lúc này đã hơn mười giờ rồi, sao còn chưa thấy bóng người nào cả?



Lãnh đạo đảng ủy chính quyền thành phố Đông Bộ cũng có ý nghĩ của riêng mình, thế cho nên bọn họ tuy có bất mãn nhưng lại không dám nói ra. Các vị lãnh đạo cán bộ lão thành ở khối mặt trận tổ quốc lại không kiêng kỵ nhiều như vậy, cả đám người liên tục giậm chân, lại lớn tiếng bàn luận.



Nguyễn Chấn Nhạc lúc bắt đầu tuy mỉm cười bỏ qua những lời bàn luận như thế, nhưng sau này càng nghe càng thấy chói tai hơn cả tiếng gió rít bên người. Hắn nhìn đồng hồ trên tay, thật sự đã quá mười giờ rồi.