Bí Thư Trùng Sinh
Chương 999 : Đảng ủy dựng kịch, chính quyền diễn trò
Ngày đăng: 02:23 19/04/20
Mễ Lưu Phương gật đầu nói:
- Thư ký trưởng Quan, chuyện này là có thể khẳng định, thành phố La Nam thật sự là một điển hình ở phương diện đền bù giải tỏa trong tỉnh Sơn Nam. Bọn họ thông qua ngân hàng để chuyển khoản đến cho từng hộ có tiền đền bù, Triệu Xương Tỏa gửi đơn thư tố cáo thuần túy chỉ là mâu thuẫn gia đình mà thôi.
- Anh và các đồng chí đã khổ cực rồi, các anh quay về nghỉ ngơi đi.
Quan Vĩnh Hạ có chút trầm ngâm, sau đó hắn khẽ nói với Mễ Lưu Phương.
Mễ Lưu Phương nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của thư ký trưởng Quan Vĩnh Hạ, hắn có chút chần chờ, ngay sau đó lại khẽ nói:
- Thư ký trưởng Quan, tôi không làm tốt công tác, vì vậy mới...
Quan Vĩnh Hạ hiểu ý của Mễ Lưu Phương, hắn khoát tay áo nói:
- Chuyện này các anh làm rất tốt, phòng văn thư xuống tuyến dưới cũng không phải mở rộng vấn đề, đó là giải quyết vấn đề. Kết quả mà các anh thu được ở thành phố La Nam thật sự là thứ mà lãnh đạo tỉnh ủy muốn được thấy nhất.
Quan Vĩnh Hạ nói rất hay, thế nhưng Mễ Lưu Phương biết lãnh đạo càng nói hay như khướu thì trong lòng càng bức bối. Hắn biết rõ thư ký trưởng Quan là hạng người gì, bây giờ thư ký trưởng nói như vậy, hầu như đã chối bỏ hoàn toàn công tác của hắn.
Nhưng Quan Vĩnh Hạ không hài lòng thì thế nào? Thành phố La Nam căn bản không có vấn đề, chính anh cũng không thể nào chụp mũ người ta được, nếu làm không tốt chẳng khác nào đang tự đánh lên mặt mình.
Cuối cùng Mễ Lưu Phương vẫn phải đi ra khỏi phòng làm việc của Quan Vĩnh Hạ, nhưng bước tiến của hắn thật sự không còn kiên định giống như trước kia.
Quan Vĩnh Hạ nhìn Mễ Lưu Phương rời khỏi phòng mà vẻ mặt không hoàn toàn biến đổi. Hắn đã biết kết quả trước khi Mễ Lưu Phương đến báo cáo công tác, lúc này hắn cảm thấy không chút dễ chịu. Hắn vốn đã chuẩn bị sẵn tất cả dưới tình huống bày mưu đặt kế của bí thư Hào Nhất Phong, lực lượng đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần thuận thế tiến lên tấn công mà thôi.
- Bí thư Nhất Phong, chủ tịch Thạch.
Quan Vĩnh Hạ tiến lên nghênh đón hai vị lãnh đạo.
Hào Nhất Phong khẽ gật đầu với Quan Vĩnh Hạ, dù sao với mức độ quen thuộc của hai người cũng không cần khách sáo như đối với người ngoài. Thạch Kiên Quân lại vươn tay ra với Quan Vĩnh Hạ:
- Thư ký trưởng Quan, trông anh càng ngày càng có tinh thần.
- Ôi, lãnh đạo, lúc này đầu tôi càng lúc càng hói, vài hôm trước thậm chí vợ tôi còn không cho đi nhuộm tóc ấy chứ.
Quan Vĩnh Hạ dùng giọng khiêm tốn nói.
- Ha ha ha, thư ký trưởng, bây giờ anh rất trẻ khỏe, nếu anh còn đi nhuộm tóc, chỉ sợ người ta sẽ nói anh được voi đòi tiên mất.
Thạch Kiên Quân nói một câu vui đùa, sau đó hắn cười đi về phía bên kia hành lang. Hắn đi được hai bước thì chợt nhớ ra điều gì đó, thế là mỉm cười nói:
- Thạch Kiên Quân Quan, có những chuyện nhỏ nhặt chúng ta cũng không cần phải làm quá, lãnh đạo là cái gì? Chúng ta làm tốt quyết sách là được, còn chấp hành cụ thể như thế nào thì phải để cho người bên đưới xử lý. Chúng ta phải tin tưởng đồng chí bên dưới của mình, như vậy bọn họ mới có thể làm tốt việc của mình được.
- Vâng!
Quan Vĩnh Hạ liên tục gật đầu xưng vâng nhưng trong lòng lại liên tục chửi chó má. Hắn biết rõ đây là Thạch Kiên Quân đang nói móc mình, đang ném sự việc vừa xảy ra với thành phố La Nam ra bên ngoài.