Bia Đỡ Đạn Phản Công
Chương 1001 : Anh hùng cái thế của ta 09
Ngày đăng: 04:08 30/04/20
Edit: Mèo Ú
Beta: Sakura
Trong lòng Trương Hồng Nghĩa đang nghĩ chuyện mờ ám lại bị Bách Hợp quát nên giật mình, tay run lên lược cầm trong tay rơi xuống giường, hắn cuống lên nắm chặt trong tay, giống như sợ bí mật trong lòng bị người biết, trong lòng như có con nai đang chạy loạn, quả thực có thể so với lúc đánh nhau bị người ta bao vây, sắc mặt hắn trướng đến đỏ bừng, có chút thẹn quá hóa giận, kêu lên:
“Quản ta làm gì! Chuyện của nam nhân, ngươi không được hỏi!” Mặc dù hắn to giọng nhưng trong giọng nói lộ ra chột dạ đến bản thân Trương Hồng Nghĩa đều có thể nghe ra, rất sợ Bách Hợp hỏi tới, nên vội nói: “Được rồi được rồi, ngươi không ngủ, ta còn phải ngủ!” Nhìn hắn giống như núi nhỏ núp trong chăn, từ góc độ Bách Hợp nhìn sang, một đầu tóc xù, tóc thường xuyên không gội, trong trí nhớ cuả Chu Bách Hợp hắn luôn có bộ dạng lôi thôi như vậy, nhưng không biết tại sao, lúc này phối hợp với bộ dạng chột dạ kia của hắn thì trông càng buồn cười.
Dưới ánh chập chờn mờ ảo, mới bắt đầu Trương Hồng Nghĩa còn chưa buồn ngủ, nhưng bởi vì trong phòng nhiều thêm một người thêm một ngọn đèn,không biết tại sao bộ dáng lúc Bách Hợp thêu thùa may vá lại làm cho lòng hắn an bình đến thế, một đại nam nhân như hắn luôn luôn không sợ trời không sợ đất cho dù có chết cũng không sợ, nhưng bây giờ một nam nhân như hắn, lại phải cần một nữ nhân đem đến cho hắn cảm giác an bình, hắn không biết mình ngủ lúc nào, buổi sáng khi tỉnh lại, bình thường Bách Hợp sẽ dậy muộn hơn hắn, nhưng hôm nay lúc hắn vừa dậy thì cô xoa xoa mắt cũng dậy theo.
“Ngủ tiếp đi, sớm như vậy, ngươi dậy làm gì?” Buổi sáng trời rất lạnh sương mù nhiều, Trương Hồng Nghĩa thân thể khỏe mạnh, buổi tối lúc ngủ đắp chăn mỏng hắn cũng có thể ngủ được, nhưng Bách Hợp không giống vậy, lúc cô đứng dậy người run lên cầm cập, một mặt hà hơi vào hai lòng bàn tay, một mặt giậm chân, lúc Trương Hồng Nghĩa bảo cô ngủ. Cô lắc lắc đầu: “Ta dậy đun chút nước.”
Bách Hợp ngồi ở trên ghế, giơ tay muốn gỡ khắn vuông trên đầu hắn xuống, hắn vô ý muốn trốn, Bách Hợp nâng lên tay ‘bốp’ một tiếng lên trán hắn, “Đừng tránh.” động tác này cô đánh thật trôi chảy, mặt Trương Hồng Nghĩa đỏ rần, hắn chỉ cảm thấy lúc trán mình bị cô đụng tới, giống như đụng phải bông mềm mại, bàn tay lạnh lẽo kia, càng lộ ra sự non mềm của lòng bàn tay thiếu nữ.
Mấy ngày nay cô nấu cơm làm việc nên tay thô một chút,nhưng đem so sánh với hắn thì vẫn mịn màng hơn nhiều, trong lúc nhất thời tâm thần hắn dập dờn, lại không kịp phản ứng cô là đang đánh mình, ngược lại tim thoáng cái liền đập liên hồi, cái loại đó xúc cảm theo Bách Hợp rút tay ra, dường như còn lưu lại ở trên trán hắn hắn, hắn giơ tay bưng đầu, giống như là muốn đem loại cảm giác này lưu lại, thật lâu đột nhiên như là nhớ ra cái gì đó,mặt đỏ bừng lên:
“Ngươi cái bà nương này, thật không biết xấu hổ!”
“Xấu hổ cái gì xấu hổ? Xấu hổ cái gì xấu hổ?” Hắn ngồi xổm ở trước mặt mình, vừa lúc Bách Hợp giơ tay lên túm tai hắn, túm làm cho hắn ôi ôi kêu đau, lại không dám trốn, Bách Hợp thuận tay lôi tóc hắn, đem khăn trên đầu của hắn kéo xuống, tóc lộn xộn bên trong liền xõa ra: “Lần trước ngươi kéo nhiều tóc ta xuống như vậy, giờ ta chỉ gãi đầu ngươi thôi, ngươi trốn cái gì, ngươi còn sợ ta ăn ngươi sao?”
Tóc hắn giờ đã cứng thành một đoàn,không biết bao lâu rồi chưa gội, Bách Hợp vỗ đầu hắn, ra hiệu hắn cúi đầu, dường như hắn ý thức được cái gì, ngạnh cổ không chịu, còn một bộ tráng sĩ không thể chịu nhục: “Muốn làm gì? Ta phải đi giết heo, lát nữa ra ngoài tóc tai bù xù,còn ra thể thống gì nữa? Ta cũng không nữ nhân mấy người, ta không muốn gội,đại trượng phu …” Trương Hồng Nghĩa nói còn chưa dứt lời, Bách Hợp cười lạnh hai tiếng, cầm bầu nước lên, múc một bầu nước, ‘ào’ một tiếng liền đổ lên đầu hắn.