Bia Đỡ Đạn Phản Công
Chương 1009 : Anh hùng cái thế của ta 17
Ngày đăng: 04:08 30/04/20
Edit: Mèo Ú
Beta: Sakura
Tiếng vang này làm Bách Hợp tạm dừng động tác đếm tiền, khẽ ngẩng đầu nhìn hắn, có chút kinh ngạc nói: “Ngươi sao thế?”
“…” Làm cho cô chú ý như vậy, khiến Trương Hồng Nghĩa còn cảm thấy quẫn bách hơn lúc cô không thèm để ý đến hắn cảm, lúc cô nói chuyện kia đôi môi đóng lại mở ra, môi cô không có nứt nẻ giống mấy phụ nhân trong thôn, có lẽ vì cô uống nhiều nước, môi nhìn qua rất no đủ, tựa như đóa hoa hấp thu đủ nước, mang theo màu đỏ tươi sáng, khuôn mặt kia nhìn thế nào cũng thấy xinh đẹp, Trương Hồng Nghĩa liếm liếm môi khô khốc, mắt trợn tròn,tiếng tim đập dường như lại càng nhanh hơn, Bách Hợp nhìn chằm chằm hắn,bây giờ tim hắn không còn do hắn làm chủ nữa, hắn càng muốn bình tĩnh trở lại, nó lại càng đạp nhanh hơn, Trương Hồng Nghĩa có chút bối rối, dùng lực đấm hai cái để che giấu đi, bị cô nhìn chằm chằm, lắp bắp nói:
“Chắc do buổi tối ăn quá nhiều, vẫn nghẹn ở cổ họng, còn chưa xuống được, ta vỗ vỗ, rất nhanh sẽ xuống thôi!” Hắn còn làm bộ nuốt nuốt nước bọt, sau khi thốt ra lời này, Bách Hợp nhìn hắn như nhìn bệnh nhân tâm thần, không để ý tới hắn, lại cuối đầu xuống tiếp tục đếm tiền.
Trương Hồng Nghĩa mới kịp phản ứng mới phát hiện mình nói sai, cơm đã ăn cách đây một canh giờ rồi, nếu thật sự còn nghẹn, hắn sớm đã bị nghẹn chết rồi, bây giờ làm gì còn ở chỗ này nói chuyện với cô được nữa? Hắn nghĩ lại lời nói không đúng của mình,muốn tìm một cái cớ để giải thích, nhưng nhìn cô chỉ cúi đầu đếm tiền không thèm để ý đến mình, hắn thực sự tìm không ra lời để nói, đành phải miễn cưỡng tự lẩm bẩm: “Sao hôm nay lại nghẹn lâu như thế chứ? Bình thường, sớm đã nuốt xuống rồi.”
“Được rồi đừng nghĩ nhiều nữa, nơi này có một trăm ba mươi lăm tiền. Hôm nay sao ngươi kiếm được nhiều như vậy?” Bách Hợp đem tiền đếm xong, lại xếp lại thành một đống cho hắn, nhìn thấy hắn lấy túi tiền, đưa tiền cho hắn cất vào, rút dây thừng nơi miệng túi lại, đang định đứng dậy đi lại giường của mình, Trương Hồng Nghĩa lại gọi cô lại:”Vợ.” Hắn bình thường mở miệng ra là gọi ‘vợ, ban đầu Bách Hợp còn nói hắn mấy lần, nói mình còn chưa đáp ứng gả cho hắn, nhưng hắn không nghe. Ngược lại hắn còn như cố tình muốn chọc tức mình.,vẫn cố tình gọi mình như thế, nói mấy lần Bách Hợp cũng mặc kệ hắn, lúc này hắn vừa mở miệng thì sửng sốt một chút. Trương Hồng Nghĩa ngồi dậy bò đến nhéo nhéo tay cô, đang muốn sờ cô eo thì Bách Hợp đánh một cái vào mu bàn tay hắn, hắn ‘Hắc hắc’ cười hai tiếng. Không đếm xỉa cô phản đối vẫn ngắt hai cái.
Cổ tay của thiếu nữ mảnh mai như sứ,giống như hắn chỉ cần dùng chút lực là cổ tay liền bị gãy, hắn không dám dùng lực quá lớn, thế nhưng Bách Hợp lại giãy giụa, sợ cô còn muốn đánh mình, thật ra hắn không có thấy đau nhưng dưới ánh lửa, lòng bàn tay cô đều bị đánh cho đỏ bừng, bỗng nhiên Trương Hồng Nghĩa bốc hỏa, nhìn cô không thành thật, đặt mông ngồi xuống giường, dùng sức kéo người vào trong lòng ôm chặt, ôm chặt eo cô không cho cô nhúc nhích, mới đem tay cô giơ lên trước lửa.
“Ngươi xem, đánh đến đỏ cả lên!” Hắn không phải chỉ tay của mình bị đánh đỏ, mà là nói Bách Hợp đánh hắn đến đỏ cả lòng bàn tay, đánh người không làm người ta đau mà lại làm đau chính mình.Đầu ngón tay của cô nhỏ dài, móng tay dưỡng đến sáng bóng, nhìn như trân châu thượng hạng,màu hồng phấn khỏe mạnh, mu bàn tay mập mạp,, không thấy khớp xương, thế nhưng trong lòng bàn tay có thể thấy mấy vết chai mờ mờ màu vàng nhạt, Trương Hồng Nghĩa không biết thế nào, trong lòng vừa thấy tức giận vừa không thoải mái.
Hắn bỗng nhiên hung hăng khiển trách mình, không hô đùa giống bình thường, trước đây lúc Bách Hợp dĩ vãng,hắn chỉ biết trốn, lúc này hắn lại gắt gao ôm lấy mình, Bách Hợp mới cảm giác được khí lực hắn không nhỏ, cô luyện tinh thần luyện thể thuật, tuy nói mỗi ngày luyện một chút nhưng bởi vì đã tiến vào nhiệm vụ đã mấy tháng nên đã có trụ cột nhất định.
Đừng thấy bề ngoài cô không cường tráng, nhưng một nam thanh niên bình thường chưa chắc đã đánh được cô, nhưng Trương Hồng Nghĩa lại như chỉ dùng một chút sức, lại có thể làm cho cô không thể nhúc nhích, cô nghĩ giơ chân lên đạp hắn, Trương Hồng Nghĩa nhìn cô không an phận, nên ôm cô nằm lên trên giường, kẹp hai chân cô vào hai chân của mình.
Đợi lúc kịp phản ứng, hai người đã có một tư thế cực kỳ thân mật, thân thể thiếu nữ mềm mại kề sát vào lồng ngực hắn.
Trương Hồng Nghĩa mơ hồ nghĩ đến lúc hán ôm cô từ dịch quán về, lúc ấy cô gầy da bọc xương, dáng vẻ hiện tại, thân thể yểu điệu thướt tha, mềm mại như cành liễu, làn da của thiếu nữ mền mại đầy co giãn cách một lớp y phục cũng có thể cảm nhận được.
‘Ầm’ một tiếng, trong đầu như có thứ gì nổ tung, máu trong thân thể bắt đầu sôi trào, thân thể hắn cứng ngắc, tay chân lại bắt đầu phát run, vốn đang cầm tay cô cũng không dám cầm nữa, tất cả như tràn đầy hương thơm, tràn đầy mềm mại, chỗ nào cũng không dám chạm, nhưng muốn hắn buông ra thì cảm thấy không cam lòng.