Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1019 : Anh hùng cái thế của ta (27)

Ngày đăng: 04:08 30/04/20


Edit: Tuyết Dương



Beta: Sakura



Sau khi lập công, Trương Hồng Nghĩa từng bước một đi lên, gan hắn lại lớn, vì tiền đồ sau này, ra chiến trương giết giặc hắn bất chấp sinh tử, cuối cùng cũng được Đặng tri châu khen thưởng. Trong quân việc gì cũng có thể chịu đựng, nhưng ngay từ đầu phải chia xa cô thì hắn đúng là không chịu đựng nổi.



Trương Hồng Nghĩa xấu hổ không dám nói với cô, lúc mới đầu quân, hắn thường nằm mơ nghe thấy Bách Hợp gọi tên hắn ‘Trương Hồng Nghĩa, Trương Hồng Nghĩa’ có lúc hắn đang huấn luyện vô thức trả lời một tiếng, vì vậy mà bị phạt, còn bị nhiều người cười nhạo.



Nhưng lúc này Bách Hợp đang ngồi trước mặt hắn, hắn lại vô cùng xấu hổ không biết nói gì.



Nghe hắn nói lần này hắn trở lại không bao lâu đã phải đi, chân mày Bách Hợp nhíu lại, cô hỏi: “Có chuyện gì vậy?”



Hắn bới hai phần cơm, do dự một chút.



“Đặng tri châu khen thưởng ta, chuẩn bị cất nhắc ta, nói sẽ cho ta dẫn đầu một đội binh mã, xâm nhập vào nội địa của Lâu Lan, nếu ta có thể điều tra được một í quân tình, bắt được mấy tên người Man trở về, sẽ nhận ta làm nghĩa tử.” Hắn rất mạnh, thân hình lại cao lớn, trong một đám tân binh rât bắt mắt, Đặng tri châu quả thật không phụ cái tên tri nhân thiện nhậm, rất nhanh đã chú ý tới hắn. “Lần này ta lập công, chém được đầu giặc, luận công ban thưởng, nam nhân của ngươi bây giờ đã là tướng quân, cũng có bổng lộc hơn người.” Hắn dương dương đắc  ý, nói xong câu này dường như nhớ ra điều gì đó, móc từ trong ngực ra một túi tiền, đưa cho Bách Hợp:



“Đây là bổng lộc của ta, ngươi cầm đi, muốn ăn gì thì tự mình mua đi.”




“Quân gia tha mạng, miệng lưỡi tiểu dân đáng ghét, cũng không phải nhằm vào ngài đâu, vừa nãy chỉ thuận miệng nói mà thôi, cũng không có ý gì, nếu có đắc tội quân gia, cái này xem như bồi tội.” Thấy Diệp thái tử đi một đoàn người như vậy, rõ ràng không phải dễ đụng vào, hắn chỉ là tiểu bộ khoái ở Doanh châu, nếu thật sự bị đám người này đánh chết, chỉ sợ không cần tiền bồi thường cũng không ai dám đến tìm những người này gặp xui xẻo.



Mình chết cũng không đáng tiếc, nhưng trong nhà còn có mẹ già, còn phải chiếu cố chị dâu, hắn vạn lần không thể xảy ra chuyện gì được, vì vậy Đại Lục nén nhục nhã, hai đầu gối mềm nhũn, khụy trên mặt đất, hắn tự tát vào mặt mình mấy cái.



‘Bốp, bốp’, Diệp thế tử cưỡi trên con ngựa, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hai người, Bách Hợp cúi thấp đầu, lại bị Đại Lục ngăn cản ở phía sau, trên mặt còn dính bụi cát, lại đang dụi mắt, nên thấy không rõ mặt, Diệp thế tử nhìn thoáng qua, chỉ cho rằng đây là phu nhân bình thường mà thôi, cũng không để cô trong lòng, ngược lại ánh mắt dừng lại trên người của Đại Lục, ánh mắt hắn lạnh như băng, không hề có độ ấm:



“Xử lý nhanh lên, chính sự quan trọng hơn.”



Đại Lục tát hai cái vào mặt mình, dùng lực cũng không nhỏ, một chút gian dối hắn cũng không dám, hắn chỉ mới tát bảy, tám lần, miệng cũng đã rách, hai má sưng đỏ, máu tươi từ từ thấm ra mép, nhưng hắn cũng không dám dừng lại, nghe thấy Diệp thế tử đòi vội vàng xử lý, cả người Đại Lục run cầm cập, theo bản năng để tay lên đại đao bên hông mình.



Hắn là một bộ khoái, một tiện dân không đáng bao nhiêu tiền, đúng là không bao nhiêu tiền, nhưng những quân gia này lại đang muốn lấy mạng hắn, hắn nhất quyết không tuân theo.



Tướng sĩ kia thấy động tác của Đại Lục, cười lạnh, trong tay rút trường tiên giống như một con răn độc, khi hắn rút ra, nhanh như xé gió, bay đến mặt của Đại Lục.



Đánh người không đánh mặt, tên tướng sĩ này chưa gì đã muốn đánh vào mặt người khác, đúng là hơi quá đáng. Đại Lục không ngờ hôm nay chỉ vì mình thuận miệng nói một câu, lại rước lấy họa lớn như vậy, sắc mặt hắn thay đổi, đang muốn nhảy lên, Bách Hợp lại bỏ tay đang dụi mắt xuống, một tay đè lên vai hắn.