Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 103 :

Ngày đăng: 03:57 30/04/20


Binh lính thấy hành động của Lâm Huân thì nhất thời đều sợ ngây người. Vào lúc này chẳng qua mới chỉ là ngày thứ nhất của tận thế mà thôi, bọn họ cũng không biết sự tồn tại của người có dị năng, có thể ở giai đoạn trước mở ra dị năng đó lại là ít lại càng ít, cơ hồ chỉ có người thiên phú hơn người hoặc là tố chất thân thể cũng mạnh hơn người bình thường mới có thể may mắn mở ra dị năng vì vậy động tác này của Lâm Huân huyền ảo như vậy khiến cho rất nhiều người lại nói không ra lời.



“Đánh vào mắt nó!”, lúc này dị năng của Lâm Huân còn chưa tiến vào cấp hai, thấy dáng vẻ mọi người ngây ngốc, cô ta nhíu mày một cái, quát một câu. Tuy nói là sẽ sớm tiến vào cấp hai rồi, lực sát thương cũng như khắp các mặt của hệ mộc cũng lớn hơn, cô ta có thể khốn trụ con chim khổng lồ này nhưng lại không có tinh lực giết chết nó, vừa quát một tiếng như vậy, rất nhiều người cũng phục hồi tinh thần lại, vội vàng giơ súng trường trong tay lên đánh tới con chim khổng lồ này.



Khi mọi người đồng tâm hợp tác, rất nhanh con chim này đã kêu gào một tiếng, nặng nề rơi xuống.



Tận thế thiếu quần áo, thiếu lương thực, thịt của động vật biến dị có thể ăn được, giai đoạn đầu bất kể là động vật biến dị hay Zombie thì thực lực cũng đều yếu hơn, nếu như thừa dịp lúc này thu thập nhiều thịt hơn một chút, giai đoạn sau cũng không đến nỗi đói bụng. Kiếp trước Lâm Huân ỷ vào không gian, càng về sau, cô ta chính mắt nhìn thấy rất nhiều người đói đến nỗi ngay cả đất bùn cũng muốn ăn, sau khi ăn xong bởi vì thân thể không thể tiêu hóa, cuối cùng không thể chịu đựng được thống khổ mà chết.



Cô ta đã góp nhặt không ít thức ăn, con chim biến dị này vốn là Lâm Huân không để vào mắt. Nhưng cô ta không để vào trong mắt thì cũng không cho đám người Lâm Tuyết có thể lưu lại một chút cơ hội sống. Cô ta muốn Lâm Tuyết không còn chút tự ái nào quỳ xuống trước mặt mình xin thức ăn và ma túy, cô ta muốn Lâm Tuyết thảm đến không thể thảm nữa mới chết đi, mới có thể giải mối hận trong lòng.



Nghĩ tới đây, Lâm Huân nhấc thân thể của con chim biến dị đi. Con chim này so với thân thể của mấy người bình thường còn lớn hơn rất nhiều lần nhưng cô ta dựng dậy dễ như trở bàn tay. Lâm Kiến Á và các binh lính thấy như vậy lại là một trận giật mình. Lâm Tuyết cũng là lần đầu tiên thấy cái gọi là dị năng, sợ đến tim cũng đập nhanh hai nhịp, liền nhẹ giọng hỏi: “Mẹ, đó là cái gì?”




“Tiểu Tuyết, đỡ cha với.” Mặc dù trong lòng Lâm Tuyết cũng hận Lâm Kiến Á phụ lòng mẹ mình nhưng lúc này nhìn bộ dạng đáng thương của ông ta vẫn không nhịn được đưa tay kéo ông ta một cái.



Dù Mẹ con Bách Hợp cũng đói cả ngày nhưng dù sao hai người đều là người luyện võ, không giống như Lâm Kiến Á bên ngoài nhìn mạnh mẽ nhưng bên trong đã sớm bị nữ sắc móc rỗng, hôm nay không chịu nổi một kích. Lâm Tuyết ung dung đỡ Lâm Kiến Á xuống xe xong Lâm Kiến Á mới đưa tay về phía con gái: “Chỗ con có đồ ăn chưa? Cha đã đói cả ngày rồi.”



Nghe nói như vậy, Bách Hợp không nhịn được nở nụ cười lạnh: “Ông không thấy Tiểu Tuyết cả ngày cũng không ăn gì sao? Làm loạn cái gì?” Hai mẹ con không chỉ không có ăn gì mà ngay cả một giọt nước cũng không uống. Lâm Tuyết mặc dù luyện võ công nhưng người là sắt, cơm là thép, ngừng một lát không ăn đã đói bụng phát hoảng, mọi người đều giống nhau thế mà Lâm Kiến Á một người đàn ông còn không sánh bằng một người đàn bà, vào lúc này lại tìm đến con gái để đòi đồ ăn.



Tâm tình Lâm Kiến Á vốn không tốt, ông ta vốn là chủ tịch tập đoàn Lâm gia cao cao tại thượng hôm nay lại bị người ta lạnh nhạt suốt, bây giờ ngay cả Bách Hợp cũng dám chống đối ông khiến cho lửa giận trong lòng ông ta nhất thời không nhịn được phát tiết ra:



“Không có ăn? Không có ăn thì đi tìm đi! Tôi đang đói bụng đây.” Ông ta nói xong lời này liền quay đầu hướng các binh lính nói: “Các anhcó đồ ăn gì hay không? Tôi có tiền, tôi cho các anh tiền”.