Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 105 :

Ngày đăng: 03:57 30/04/20


Nhưng hiện nay, khi người khác đã dần dần xuất hiện dị năng áo diệu thì cô ta vẫn bị Bách Hợp công kích trở thành trạng thái ngủ mê man nên đương nhiên không thể nào tăng cấp dị năng.



Lâm Huân ngủ mê man đứt quãng khoảng ba tháng sau, Long Dật bề ngoài tươm tất dần dần trở nên có chút hung bạo. Ở thời thái bình thịnh thế việc chăm sóc một người cũng không dễ dàng chứ đừng nói tới cái thời tận thế này. Hàng ngày Lâm Huân ngủ mê man, không chỉ anh phải thay cô rửa mặt, bón cơm mà còn phải hầu hạ cô ta đi vệ sinh, cái này làm cho Long Dật vốn quen cao cao tại thượng để người ta hầu hạ có chút không chịu nổi. Hai ba ngày đầu coi như là mới mẻ nhưng thời gian dài thì có ai mà chịu được?



Như trước đây Lâm Huân và Long Dật thương lượng đường đi xong, mọi người chuẩn bị đi căn cứ tại kinh đô để tụ họp nhưng hôm nay đường đã đi được một nửa, dọc đường không chỉ là Long Dật có dị năng mà ngay cả mấy người lính cũng xuất hiện dị năng, có vài người đã đem dị năng lên tới mức cao nhất của cấp một mà Lâm Huân còn chưa có tỉnh lại.



“Chi Chi, Huân Nhi đã tỉnh lại chưa?” Mối ngày Lâm Kiến Á cũng sẽ cách tấm kính phía sau xe chở hàng hỏi Vương Bái Chi một câu. Ông ta bây giờ đầu tóc tán loạn, râu ria xồm xoàm đứng ở phía sau xe chở hàng, đã sớm không còn dáng vẻ hăng hái như trước. Long Dật căn bản không mắc nợ ông ta, mỗi ngày đều cho ông ta ăn uống thật là ít ỏi, căn bản không thể no bụng, tối đa chỉ có thể nói không chết đói thôi. Bây giờ không ai mong Lâm Huân tỉnh lại bằng Lâm Kiến Á. Ông ta thấy Vương Bái Chi ngồi ở phía trước xe chở hàng. Vào sáng sớm khoảng hai tháng trước, Long Dật liền cho người đi đón bà ta, bà ta nhìn rất đẹp, so với trước kia càng thêm mê người, trên người có thêm một loại khí chất thần bí. Trong thời tận thế, ở nơi này thấy người vợ ngày xưa mình chê bai biến thành bộ dạng này, gần đây hai mẹ con Bách Hợp lại là buổi tối hành động, ban ngày ngủ cho nên tự nhiên lá gan của Lâm Kiến Á đối với Vương Bái Chi cũng lớn hơn, thỉnh thoảng muốn nói đôi câu với bà ta, muốn khơi dậy tình yêu của bà ta với mình.



Vương Bái Chi có chút chán ghét nhìn Lâm Kiến Á một chút, trong ngực bà ta đang ôm Lâm Huân sắc mặt trắng bệch, trong lòng hết sức lo âu. Con gái ngủ mê man một cách không giải thích được cũng không biết là do nguyên nhân gì. Bây giờ thời thế rối loạn lại không thấy được vấn đề, Lâm Kiến Á phía sau tranh cãi làm cho bà ta càng tâm phiền ý loạn liền dứt khoát cầm loa ở bên cạnh, hướng về Bách Hợp ở phía sau liền hô lên:



“Lý tiểu thư, xin cô hãy quản người đàn ông của mình cho tốt, không nên để cho ông ta quấy rầy tới hai mẹ con tôi!”
Cô ta vẫn luôn đối xử với Long Dật như gần như xa như vậy, nhìn y điên cuồng vì mình, nhìn y vì mình mà tức giận nhưng hôm nay tất cả dường như đều thay đổi, hắn mặc dù vẫn thích cô ta nhưng không có vẻ không coi trọng bằng trước đây. Lâm Huân tỉnh lại hai ngày nhưng thời gian hắn thăm cô thật là ít ỏi, ngược lại phần lớn chú ý lại rơi vào trên người Lâm Tuyết, mọi người đều như vậy.



“Anh Dật, khoảng thời gian em ngủ mê man này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Lâm Huân có chút không nhịn được trách móc Long Dật. Giọng của cô ta như vậy khiến cho trong lòng Long Dật hết sức không thoải mái. Trong quá khứ, Lâm Huân tự có thực lực cho nên khi cô ta dùng giọng điệu như vậy nói chuyện có cảm giác lãnh diễm nhưng cô ta hiện nay đã bốn tháng chưa từng vào không gian, không thể uống nước suối thần kỳ trong không gian nữa nên làn da liền không còn trắng trẻo mịn màng như trước mà lại lộ ra mấy phần vàng vọt, sắc đẹp giảm mấy phần thì khí chất tự nhiên cũng có chút thay đổi theo. Dị năng của Lâm Huân bây giờ chẳng qua chỉ là sơ cấp, trong mắt Long Dật thì cô ta cũng chỉ là vận khí tốt nên trước khi tận thế xuất hiện dị năng mà thôi, cũng không có thần kỳ như trong tưởng tượng của mình, cảm giác thần bí của Lâm Huân trong lòng hắn đã biến mất rất nhiều.



Cô ta bây giờ thực lực không đủ vậy mà còn lộ ra thần sắc cao cao tại thượng như vậy, Long Dật có chút không chịu được phiền nhiễu: “Để mẹ em nói cho em nghe đi.”



Anh ta nói xong lời này liền quay mặt về hướng Lâm Tuyết phía sau vẫy vẫy tay: “Tuyết Nhi, có muốn ngồi lên phía trước hay không?”



Dị năng của Lâm Tuyết khiến cho Long Dật có cảm giác nóng như lửa. Đây chính là hệ trị liệu đấy. Trong tận thế, thứ mà tất cả mọi người đều thiếu nhất ngoại trừ thức ăn chính là thuốc men, có một người thuộc hệ trị liệu bên cạnh giống như thêm một cái mạng vậy nên dĩ nhiên khiến anh ta cảm thấy Lâm Tuyết hết sức trân quý. Nếu như Lâm Tuyết và Bách Hợp không có thực lực gì thì thôi, anh ta có thể cưỡng ép đem Lâm Tuyết giữ bên người làm tùy tùng, hạ nhân. Nhưng hôm nay thực lực của Bách Hợp cường hãn đã khiến cho Long Dật hơi sợ, tự nhiên liền không dám dùng thái độ đối xử với hạ nhân để đối đãi hai mẹ con, ngược lại muốn chiêu mộ hai người trở thành đối tác.