Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1077 : Tranh giành lang quân như ý (10)

Ngày đăng: 04:09 30/04/20


“Tỷ có bản lĩnh nói lại một lần nữa?” Đoàn Quế Lan nghe nói như vậy tức giận muốn giơ chân, xông lên muốn đánh Bách Hợp, Lưu thị thấy không ổn vội vàng quăng chén rượu ra chạy tới ôm con gái nhỏ, trong miệng nói không ngớt: “Con làm cái gì vậy? Như thế nào đang êm đạp lại ầm ĩ lao lên? Đều là tỷ muội ruột thịt, có chỗ nào thù hận lớn như vậy?”



“Đúng là nói ngươi đấy, một cô nương mà suốt ngày chạy ra ngoài, đem mặt mũi của Đoàn gia đánh mất hết, lớn tuổi rồi mà chỉ biết ăn uống chơi bời, công việc của cửa hàng vải một chút cũng không để ý đến, đến ăn cơm cũng không yên. Đừng nói để ta lặp lại một lần nữa, chính là nói mười lần cũng giống như vậy đấy.” Bách Hợp thấy Đoàn Quế Lan tức đến mặt mũi đỏ bừng, lại từ từ nói lại một lần nữa, làm Đoàn Quế Lan tức đến nỗi giơ tay muốn cào cô. Lưu thị vừa uống rượu có chút choáng váng đầu, Đoàn Quế Lan đáng tức giận căn bản không nghe bà, Lưu thị ngăn cản rất vất vả, trong lòng vừa vội vừa giận:



“Oan nghiệt ah! Tất cả im miệng cho ta, Bách Hợp ngươi nha đầu chết tiệt này, bớt tranh cãi đi, muội muội con còn nhỏ, ngươi không thể nhường nómột chút sao? Có phải muốn làm ta tức chết thì con mới thôi?” Lúc Lưu thị ôm Đoàn Quế Lan bị nha đầu này ra tay không biết nặng nhẹ, trên mặt đều rớm máu. Trong lòng bà bùng lên tức giận, liếc Bách Hợp, vừa dứt lời Bách Hợp nhấc một chân đi tới, đưa tay đánh một bạt tai ‘Bốp’ thoáng cái đã đánh lên mặt Đoàn Quế Lan, làm cho mặt Đoàn Quế Lan lệch sang một bên, khóe miệng đã nứt ra.



“Đã sớm muốn đánh ngươi, trong nhà ngang bướng nghịch ngợm!” Một cái tát này không có lưu lại chút sức lực nào, Đoàn Quế Lan không tin cô sẽ động thủ trước, lúc bàn tay đánh trên mặt mình nàng vốn cảm giác được tay Bách Hợp lạnh buốt, ngay lúc đó trên mặt liền cảm thấy nóng rát, trong lòng cảm giác vừa thẹn vừa giận dâng lên  đè xuống cảm giác đau đớn.



Lúc này Đoàn Quế Lan giống như một con sư tử bị chọc giận, nàng hét lên một tiếng: “Ngươi dám đánh ta?”



Nghĩ tới Bách Hợp không khách khí chút nào nói ra nàng không tốt như thế nào, lại ngay ở trước mặt Lưu thị đánh mình một cái, thời điểm cô nương mười lăm tuổi đang coi trời bằng vung, lòng tự trong lại lớn, nàng đã quen thói bị cưng chiều, lúc này không nghĩ ngợi liền giơ tay đẩy đôi tay của Lưu thị đang gắt gao giữ chặt mình văng ra. Sức lực của nàng vốn không nhỏ hơn nữa Lưu thị lại uống rượu, lúc trước ôm nàng đã miễn cưỡng dùng hết sức, Đoàn Quế Lan lại đang tức giận trong tay không biết nặng nhẹ. Lưu thị bị đẩy ra, thân thể không vững ngã về phía sau, do quá sợ hãi tay muốn bắt lấy đồ đạc có thể làm ổn định lại thân thể của mình, lại chỉ túm được cái ghế. Làm thế nào có thể ổn định được cơ thể của bà?



Cơ thể của bà thoáng cái đã ngã ngửa ngay trên cái ghế ‘Đông’ một tiếng, ngã lăn trên mặt đất, chỉ nghe cái chân kia vang lên tiếng ‘Răng rắc’ vang lên, sắc mặt bà trắng bệch. Xương cốt dời ra đau đớn truyền đến, bà không thể đứng dậy được, hô ra tiếng cũng không thể phát ra. Tiếp theo phía đầu đụng té ngay trên mặt đất cũng truyền tới đau đớn rồi.



Lưu thị ngã xuống hai tỷ muội đều thấy được, lúc này Đoàn Quế Lan đã tức giận đến đỉnh đầu chẳng thèm quan tâm Lưu thị. Bách Hợp nhìn Lưu thị vừa rồi nghe được tiếng gãy xương biết rõ xương cốt của Lưu thị chỉ sợ đã gãy rồi, cũng không có vấn đề gì lớn. Cô đã sớm muốn giáo huấn Đoàn Quế Lan, lúc này cho Lưu thị nếm chút khổ sở cũng tốt, ai bảo bà ta bất công như vậy, hiện tại Đoàn Quế Lan đẩy ngã bà ta làm gãy chân. Trong nội dung vở kịch nếu không có Thẩm Đằng Văn như một kẻ ngốc tiếp nhận Đoàn Quế Lan, thì chỉ sợ sẽ có một ngày Lưu thị sủng ái Đoàn Quế Lan làm cho bà ta đại họa đến thôi.



“Ngươi dám đánh ta?” Đoàn Quế Lan tức giận đến toàn thân run rẩy, giơ tay tói muốn túm lấy Bách Hợp, nàng đánh nhau không có chiêu thức, trước đó cùng lắm chỉ cùng đứa nhỏ nhà quê lăn lộn, nàng ỷ vào sức lực lớn, tính cách hoang dã mà thôi.



Bình thường các cô nương sợ nàng ta nhưng Bách Hợp lại không sợ. Nàng ta giơ tay ra cào Bách Hợp toàn thân đều xuất hiện sơ hở, Bách Hợp ngồi xổm xuống, lại để cho hai tay nàng vồ ếch chụp hụt, nàng không khống chế được cơ thể đồ nhào về phía trước. Bách Hợp lại ngáng chân nàng ta một cái, Đoàn Quế Lan lảo đảo thân thể đứng không vững hướng về phía trước lao lên, lại bị Bách Hợp ngáng chân thân thể thẳng tắp úp mặt xuống ‘Bịch’ một cái lăn trên đất.



Đợi nàng ngã xuống, Bách Hợp thuận tay lấy trên bàn bát tiên cây thước gỗ, hướng trên người Đoàn Quế Lan đánh tới, cây thước kia làm từ trúc dày, cô đánh Đoàn Quế Lan ăn giáo huấn, ra tay không chút lưu tình, giơ lên một thước lại hạ xuống, Đoàn Quế Lan bị đau mà toàn thân bắt đầu run rẩy.



“Đánh ngươi thì thế nào? Nương không dạy được ngươi thì ta đến dạy ngươi.” Ban đầu Đoàn Quế Lan còn hung dữ giơ tay muốn đoạt lại cây thước, Bách Hợp lại ra tay nhanh lực đạo lớn, không đến vài cái liền đánh cho nàng đau đớn, chỗ cây thước đánh trên người liền xuất hiện vết máu, nàng đau đến mười đầu ngón tay run rẩy không dám giơ lên bắt, càng về sau nàng chỉ dám thò tay ngăn cản, trong miệng gào khóc: “Nương cứu ta.”



“Nói ngươi hai câu thì ngươi lại hưng dữ, ngươi có gì đặc biệt hơn người, ngươi còn muốn động thủ, ngươi đánh được mấy cái?” Bách Hợp liên tiếp giơ thước đánh nàng gần mười cái, thấy Đoàn Quế Lan rụt chân lại thành bộ dạng ôm gối mà khóc, trong miệng cười lạnh hai tiếng. Bên kia Lưu thị ngã bị thương không nhẹ, thấy một đứa con gái bị đánh, cũng bất chấp chính mình đang bị thương, thấy Đoàn Quế Lan bị đánh cho đến khóc lóc, so với chính mình bị đánh còn khó chịu hơn, nén lại đau đớn trên người, Lưu thị bất chấp thương thế của mình:



“Tốt rồi, ngươi muốn đánh chết nó sao?”
Lúc này mọi người nghe được lời nói của vị thiếu niên mặc áo xanh nhạt cầm cây quạt, cũng không nhịn được cùng đồng thanh nói “chúc mừng, chúc mừng”, cũng không thấy rõ Thẩm Đằng Văn có bao nhiêu vẻ vui mừng: “Công chưa thành, danh chưa toại, còn nói gì đến việc thú thê? Uống rượu, uống rượu!”



“Chỉ là không biết hình dáng của vị Đoàn nương tử này thế nào, nếu là một giai nhân nhất đẳng, Thẩm huynh có tài, Đoàn nương tử này có dung mạo, cũng xem như là thiên đại tác hợp một đôi rồi.” Một vị thư sinh khác tay vỗ một cái xuống đùi, Thẩm Đằng Văn nghe nói thế, lông mày liền nhíu lại:



“Ngay cả dung mạo cũng chưa từng thấy qua, có người lại nói danh tiếng Đoàn gia không tốt, nếu đã là hiền lương thục đức, e là cũng không đến mức thanh danh bị truyền ra ngoài thế này.” Thẩm Đằng Văn sầu não không vui, sau khi biết phụ mẫu vì mình lập nên hôn sự này, đối với vị thê tử chưa từng gặp gỡ này hắn cũng có mấy phần ảo tưởng, tìm người nghe ngóng. Kết quả nghe được tin cô nương Đoàn gia bị đánh giá không tốt, lập túc trong lòng Thẩm Đằng Văn nguội đi nửa phần, dù cho lần này bà mối Thẩm thị nói với hắn đến mức hoa bay loạn trụy, nhưng một chút hắn cũng không tin được.



Thẩm Đằng Văn từng phản đối qua với phụ mẫu, nhưng phụ mẫu cùng hắn tính toán. Tuy rằng giờ hắn đã trúng tuyển tú tài, hàng năm trồng trọt không cần nộp thuế cống cho triều đình, cũng có vài chỗ tốt nhưng không nhiều. Trong nhà phụ thân cũng giống hắn, đều là người đọc sách, suốt ngày chỉ biết ngâm thơ đối đáp, không tính kế sinh nhai, toàn bộ phí sinh hoạt đều đặt trên người mẫu thân, mọi người trong nhà đều dựa vào cầm cố mà sống, giờ đang nợ nần khắp nơi.



Nếu hắn muốn đọc sách, hằng năm chi phí chi tiêu cho giấy và bút mực cũng tốn không ít, cứ như vậy mãi thu vào không có thấy ra. Tuổi hắn ngày một lớn, tuy năm nay trúng tuyển tú tài, trong Hoài thành người đọc sách tuổi trẻ tài cao cũng không phải chỉ có mình hắn, dung mạo hắn chỉ tính là thanh tú, cũng không phải dạng phong độ uy mãnh, thực sự trước đây cũng không có vị cô nương của nhà nào nhìn trúng hắn. Gia cảnh Đoàn gia giàu có, mà Lưu thị cùng Thẩm thị đã đề cập tới, chỉ cần cưới cô nương nhà Đoàn gia, của hồi môn nhất định sẽ rất phong phú, đến lúc đó hắn vừa thú được thê lại vừa có thêm chút bạc, có thể tạo điều kiện cho hắn tiếp tục đọc sách.



Cứ như vậy sau này hắn sẽ chuyên tâm chú trọng vào sách vở, nói không chừng ba năm sau có khả năng đỗ cử nhân. Dẫu sao thì bạc hồi môn của Bách Hợp cũng đủ nuôi sống hắn, đến lúc đó tìm một chức sư gia, một khi vừa mắt hợp ý huyện thái gia, lại thêm chút bạc mở đường, không chùng còn có thể dấn thân vào chốn quan trường. Phụ mẫu hắn phân tích những mặt lợi hại đến vô cùng thông suốt, cuối cùng Thẩm Đằng Văn cũng không làm gì được, chỉ có thể đáp ứng.



Tuy rằng đã đáp ứng nhưng trong lòng hắn lại không thấy thích thú vui sướng. Dù cho mẫu thân cùng cô mẫu năm lần bảy lượt khen Đoàn gia nương tử dung mạo và tướng mạo đều đẹp, nhưng Thẩm Đằng Văn tự xét thấy, chắc là do mọi người tự gạt mình thôi.



Nếu như Bách Hợp đúng thật hiền thục lại xinh đẹp như mọi người nói, thế thì tại sao đã mười bảy tuổi rồi vẫn chưa có mối nào? Bình thường các cô nương mười lăm mười sáu tuổi nào có ai chưa xuất giá? Kéo dài đến tận bây giờ còn chưa gả đi, nhất định là có nguyên do.



Từ khi xác nhận hôn sự, hắn vẫn vui vẻ không nói gì, hôm nay cùng hội văn nhân ra ngoài phong lưu khoái hoạt, lại nghe các bạn đồng môn nói đến chuyện này, vừa vặn kích động đến tâm trạng không vui của Thẩm Đằng Văn, lắc đầu thuận miệng làm nên hai bài thơ.



“Thẩm huynh, chắc do nhiều người không biết gì nói lung tung, chỉ là lời truyền miệng thôi.” Có người thấy hắn có vẻ sầu não uất ức, lúng túng mở miệng nói một câu giải vây.



Thẩm Đằng Văn cũng không thấy cảm kích, nghe thấy thế chỉ cười lạnh hai tiếng: “Không có lửa làm sao có khói, chưa chắc không có nguyên do!” Hắn nói xong, mọi người lại vội vã ồn ào uống rượu, mới đẩy đưa cho trôi qua chuyện này.



“Nghe nói tú tài thư họa song tuyệt, không bằng giúp ta họa một bức tranh, đề thêm một bài thơ…” Ngồi bên cạnh Thẩm Đằng Văn là một một nữ nhân có ánh mắt sắc sảo đang nhìn về phía hắn, một mặc đưa tranh vẽ tới cho Thẩm Đằng Văn.



Bên cạnh sông Hoài, nếu như có được một bản bút tích của người đọc sách, ngày sau nếu người đó có chút thành tựu, giá trị bản thân tỷ muội cũng sẽ tăng lên gấp mười lần, bởi vậy khi có người mở miệng muốn đề câu thơ lên chân dung, lại còn bắt đầu mềm giọng năn nỉ.