Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1081 : Tranh giành lang quân như ý 14

Ngày đăng: 04:09 30/04/20


Đoàn Quế Lan và Thẩm Đằng Văn mới vừa đưa chân đạp lên cửa, ngay lúc đó thuyền bị phá hủy nên hai người cũng đứng không vững. Lúc này muốn lên bờ cũng quá chậm rồi, hai người thất kinh liếc mắt nhìn nhau, trong hốt hoảng, gào lên nắm lấy tay nhau liền rơi bõm xuống nước.



“Người đâu đến mau, mau cứu mạng!” Tiếng kêu thảm thiết, tiếng cầu xin tha thứ, âm thanh liên tiếp kêu gọi cứu mạng. Thừa dịp toàn bộ thuyền chưa chìm hẳn xuống nước, thân hình Bách Hợp nhẹ nhàng uyển chuyển như chim bay lên, mũi chân đặt lên đỉnh thuyền, thời gian chớp mắt, lập tức không thấy tăm hơi.



Vào lúc rơi xuống nước, Đoàn Quế Lan và Thẩm Đằng Văn hai người gắt gao nắm lấy tay nhau, xem đối phương giống như nhánh cây cứu mạng.



Lúc này bên bờ sông Hoài vô cùng ồn ào, bởi vì thuyền hoa bị hủy hoại cùng với các tỷ muội rơi xuống nước nên rất nhiều người hiếu kì kéo đến vây xem. Mới đầu Đoàn Quế Lan rơi xuống nước còn có chút kinh hoảng, nhưng rất nhanh liền có thể bình tĩnh lại. Nàng ta từ nhỏ đến lớn đều yêu thích ngao du ở bên ngoài, những chuyện các cô nương bình thường đã trải qua thì cô chưa từng làm, còn  những chuyện các cô nương bình thường chưa từng thử thì phần lớn nàng đã trải qua.



Nàng xem đám nam hài lén lút bơi thì nàng cũng đã chơi qua, tuy rằng khi lớn dần thì không còn làm những chuyện khác người, nhưng việc bơi lội đơn giản thì nàng vẫn biết. Một khi đã trấn định lại, sau khi nàng nuốt hai ngụm nước, liền cố nén hô hấp, liều mạng đung đưa chân đạp mạnh. Thẩm Đằng Văn lại không giống nàng, từ nhỏ Thẩm Đằng Văn chỉ biết đọc sách, đọc chết sách, những chuyện khác như bơi lội nín thở nửa điểm hắn cũng không biết, nhanh chóng uống đầy một bụng nước, ý thức cũng dần dần mơ hồ. Đoàn Quế Lan vừa bắt đầu còn muốn tự mình chạy trốn, nhưng khi phục hồi tinh thần lại thì lại nghĩ tới vẫn còn đang nắm tay Thẩm Đằng Văn, giờ đã biết đã gây nên họa quá lớn, nếu Thẩm Đằng Văn xảy ra chuyện gì, sợ rằng lúc đó còn chưa tính Bách Hợp không ai thèm lấy, ngay vả bản thân nàng cũng bị ảnh hưởng, cả đời chịu cảnh ngây ngốc sống tại nhà mẹ bị người đời chỉ trỏ.



Hơn nữa Thẩm Đằng Văn lại đang liều chết ôm nàng, căn bản nàng vũng vẫy cũng không xong, nếu trơ mắt nhìn hắn chìm xuống không cứu, hơn nữa nàng ta cũng không có xấu xa như vậy. Nghĩ đến đây, Đoàn Quế Lan thầm nguyền rủa mấy câu, vẫn đưa tay cho Thẩm Đằng Văn níu lấy, mặt khác liều mạng bơi về hướng bờ sông.




Lúc đầu trong lòng Thẩm Đằng Văn không chút nào để ý, lúc này lại nghe Đoàn Quế Lan nói qua chuyện cũ trong, càng ngày càng thương tiếc Đoàn Quế Lan. Thậm chí hắn bắt đầu cảm thấy bên dưới vẻ ngoài Đoàn Quế Lan hành sự phô trương, che dấu một trái tim hồn nhiên chất phác, tuy bề ngoài của nàng không được đẹp như đại tỷ, nhưng mà hồng phấn khô lâu, hắn cũng không phải người hời hợt, tâm hồn đẹp quan trọng hơn nhiều. Hắn cố nén cảm xúc kích động muốn ôm ngay tiểu cô nương này vào trong lồng ngực, một khi nam nhân nảy sinh thương tiếc với một cô nương, đó chính là bắt đầu của yêu. Đoàn Quế Lan không biết những điều này, thường ngày nàng không có bằng hữu tri tâm, những nữ hài tử đồng lứa đều xem nàng như người khác loại, không muốn chơi đùa với nàng.



Trong nhà Lưu thị chỉ biết nói nàng ngoan một chút, không nên đi ra ngoài gây rắc rối, lúc nàng ba tuổi đã không nói chuyện với tỷ tỷ, nên tình cảm hai tỷ muội đến giờ lạnh nhạt như vậy, nàng không có ai để kể lể, lúc này thấy Thẩm Đằng Văn vẫn còn đang hôn mê, liền liên tiếp nói với hắn. Sau khi nói ra cảm thấy trong lòng thư thái hơn nhiều, những oán khí ngập đầy lúc đầu đều đã phát tiết hết, xem Thẩm Đằng Văn như thùng rác trút giải buồn phiền xong, mới đứng lên:



“Được rồi, giờ trong lòng đã thấy thoải mái hơn, bình thường cũng không biết nói chuyện cùng ai.” Những lời này của cô vừa rơi xuống, trong lòng Thẩm Đằng Văn lại không khỏi dấy lên cảm giác thương tiếc, hắn cố nén ý muốn tỉnh lại để an ủi sự kích động trong nàng, lại nghe thấy Đoàn Quế Lan đưa tay chỉ đâm đâm tới gò má hắn:



“Ngươi không được nói cho người khác biết, hì hì, có điều nói cho ngươi cũng không sợ, ngược lại không ai khác biết. Được rồi, vị tỷ phu này ta nhận! Sau đó ngươi phải giúp đỡ ta nhiều hơn, lúc tỷ tỷ bắt nạt ta, ngươi phải thay ta đánh tỷ tỷ! Hơn nữa sau hôn sự, ngươi còn phải giúp ta làm chủ, nhanh chóng thi đậu cử nhân, làm được một chức quan.” Cô cười nói vui vẻ xong, trong lòng Thẩm Đằng Văn chỉ cảm thấy cô rộng rãi hoạt bát, ấn tượng đối với cô không khỏi tốt hơn, sau một khắc Đoàn Quế Lan thì thầm: “Thôi quên đi, nương nói ta không nhất định phải gả ra ngoài, ngược lại nếu không ai thèm lấy ta, sau đó ngươi phát tài rồi, ngươi lại là tỷ phu của ta, cũng sẽ phải nuôi ta!”



(-_-) ——————————————————————————————————(-_-)