Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1086 : Tranh giành lang quân như ý 19

Ngày đăng: 04:09 30/04/20


Edit: Yume



Beta: Sakura



Thẩm Đằng Văn nói ra những lời này khiến Đoàn Quế Lan ngây người một lúc, đồng thời nàng ta mơ hồ quên đi hoàn cảnh của mình, hơi có chút thẹn thùng, lại có chút vui mừng, giống như cả một trời vui vẻ rơi xuống người, làm cô ta không biết phải thế nào.



Tất cả mọi người còn chưa kịp hoàn hồn, không biết hôm nay còn náo động nên chuyện gì nữa, chỉ có Bách Hợp là vô cùng trấn tĩnh. Cô đã sớm định trước những chuyện này, là chuyện nên phát sinh trong vở kịch, lúc này đã xảy ra.



Chỉ là trong nội dung vở kịch, Đoàn Quế Lan không gây họa lớn đến mức này, trong nội dung vở kịch, lúc phụ nhân Hoa Xuân  phường tìm tới cửa, cũng không hung hăng huyên náo như vậy, Đoàn Quế Lan cũng không bị đánh đến nát mặt. Lúc đó nàng ta gây họa mãi đến tận tối mới về nhà, cũng không biết là trốn đi đâu. Nguyên chủ khi thấy phụ nhân của Hoa Xuân  phường tìm đến cửa, ngây ngốc chạy ra ngăn cản, trước mặt mọi người bị mấy phụ nhân đó đánh cho mấy bạt tai, quá xấu hổ nên trốn ra sau nhà ngồi khóc, cũng không biết Thẩm Đằng Văn có xuất hiện hay không.



Bởi vì lúc đó Đoàn Bách Hợp bị đánh, phụ nhân bên Hoa Xuân  phường thấy tổn thất cũng không nhiều, nên sau đó được Lưu thị bồi thường cho chút bạc. Lúc đó, ngoại trừ Bách Hợp bị mất mặt, Đoàn Quế Lan được lang quân như ý, Thẩm Đằng Văn tìm được người thương, rể hiền mà Lưu thị vừa ý cũng không bị đổi sang nhà khác, trừ Đoàn Bách Hợp không được gì hết, người trong người ngoài đều vui vui cười cười.



Lúc này Bách Hợp cũng không có thích Thẩm Đằng Văn, cũng sớm biết hắn không phải là của cô, bởi vậy lúc Thẩm Đằng Văn thay đổi thái độ cô cũng không như nguyên chủ lúc trong vở kịch, khi nghe đến tin này, đã đau khổ hận đến không thể chết đi. Cô chỉ thờ ơ lạnh nhạt, nhìn Thẩm Đằng Văn biểu lộ thâm tình với Đoàn Quế Lan, trước mặt mọi người đồng ý thú nàng ta làm vợ, nhìn đến Bách Hợp suýt nữa không nhẫn nhịn được, lại bật cười.



“Chuyện này…..” Khi Lưu thị nghe Thẩm Đằng Văn nói không muốn cùng con gái lớn định thân. Mụ lo đến thiếu chút nữa la lên, sau đó lại nghe thấy hắn muốn hướng đến Đoàn Quế Lan đề thân, lập tức mụ liền ngây dại, sau khi hồi phục lại tinh thần, mụ không khỏi có chút động lòng.


“Vốn là Thẩm mỗ muốn lưu lại mấy phần mặt mũi cho Đoàn đại cô nương, nếu ngươi chịu một phần trách nhiệm, Thẩm mỗ cũng chưa tính, nhưng giờ ngươi dám làm không dám nhận, đem toàn bộ sự việc đổ lên người nhị cô nương, phủi bỏ toàn bộ, Thẩm mỗ nhận thấy cách làm người của ngươi, thật sự là vô liêm sỉ.” Hắn nói xong, dừng một chút: “Hôm nay, nhị cô nương náo họa phường không phải là giả, thật ra có điều này, chư vị có biết nguyên nhân vì sao nàng ấy làm thế không?” Hắn đứng dậy, đảo qua hết từng ánh mắt trong cửa hàng, đề cao thanh âm một chút hướng đến mọi người đứng ngoài đặt câu hỏi.



Mọi người nghe những lời này, lại càng như hòa thượng không thấy tóc, phụ nhân trong Hoa Xuân  phường liền che miệng cười::Tại sao mà đến? Không phải vì Thẩm lang quân nhà ngươi mà đến sao?  Muốn nam nhân, đuổi theo nam nhân đuổi đến quá mức rồi.”



Ả hận Đoàn Quế Lan, khi nói chuyện nửa điểm cũng không nể mặt mũi, trong lòng Thẩm Đằng Văn nghe thế, không khỏi càng thêm vì Đoàn Quế Lan mà thấy không đáng.



Rõ ràng trong chuyện này người khởi xướng là Đoàn đại cô nương, nhưng kết quả cuối cùng lại để Đoàn Quế Lan gánh chịu, để người ngoài nói bóng nói gió, một cô nương mới có mười lăm tuổi, làm sao có thể gánh chịu nổi? Hôm nay nếu hắn không hướng đến cô ấy cầu thân, chẳng phải sẽ bị người khác phỉ nhổ cho chết chìm sao? Trong lòng hắn phẫn nộ, nhưng trên mặt lại mạnh mẽ trấn định lại: “Vì ta mà đến không sai, có điều là do duyên phận, muốn cho Đoàn bá mẫu biết được, sự việc hôm nay nhị cô nương đến họa phường, thật sự là có nguyên nhân.”



Nói đến đây, lập tức Thẩm Đằng Văn chỉ về phía Bách Hợp: “Nguyên chính là do nàng ta, Đoàn đại cô nương!”



Vừa nghe những lời này, tất cả mọi người đều ngẩn ngơ, không hiểu những lời này có nghĩa gì, trên mặt Lưu thị lộ ra vẻ mờ mịt, Đoàn Quế Lan bị đánh đến sống không bằng chết lúc này đầu óc choáng váng, nghe được lời này, cô ta là người duy nhất hiểu rõ Thẩm Đằng Văn đang hiểu lầm. Nàng ta nghĩ lại lúc ở trong họa phường, Thẩm Đằng Văn suy đoán lung tung, trong lúc đó nàng ta trong tình thế muốn thoát tội nên liền thừa nhận, lúc này lại thấy hắn đứng trước mọi người nhắc đến, Bách Hợp đã không có mặt trong khách điếm thì thôi, chắc chắn cô luôn có mặt trong cửa hàng, nếu lúc này mặt đối mặt mà bị vạch trần thì đúng thật là quá xấu hổ.



Tuy rằng tính tình Đoàn Quế Lan không tốt, nhưng dù sao cũng chỉ là cô nương mười lăm tuổi, lúc này cũng có chút hốt hoảng, nhưng cũng nghĩ lại, may mà chính cô bị đánh thành thế này, há miệng nói chuyện cũng không được, thật đúng là tránh được một kiếp. Cô ta cũng nghĩ lại, nếu sau này Thẩm Đằng Văn có hỏi lại chuyện này, dù cho hắn biết được là bị cô lừa, nhưng là cô chưa nói gì hết, tất cả là do hắn tự suy đoán, hắn đoán sai cũng không thể trách nàng! Vừa nghĩ như thế, trong lòng Đoàn Quế Lan thở phào nhẹ nhõm.



“Nguyên nhân là do ta? Có liên quan gì?” Bách Hợp hỏi một câu, ánh mắt Lưu thị cũng hơi ngờ vực, khi mụ vừa nghe Thẩm Đằng Văn thừa nhận xác thực Đoàn Quế Lan có đại náo họa phường, trong lòng còn đang thấy bế tắc. Vào lúc này cả người đều thấy không tốt, lại nghe thấy  chuyện này có liên quan đến con gái lớn, lập tức mụ liền hung tợn nhìn qua Bách Hợp, ánh mắt mụ tựa như muốn ăn thịt người.