Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1109 : Hồng hoang phong thần chiến í 09

Ngày đăng: 04:10 30/04/20


Editor: Danbi



Beta: Sakura



Thật ra khi nãy Mộc Tầm kiên cường phá bát phương kiếm trận, nên đã bị thương rất nặng, cộng thêm oanh kích thiên lôi của Thiên Đạo, lúc này sức lực Mộc Tầm đã suy yếu.



Bách Hợp muốn cứu cô ta, nhưng trong mắt cô ta chỉ còn sự chết chóc.



“Ngươi bị thương rất nặng.” Bách Hợp vuốt chân cô ta, thở dài, nước trong sa mỏng trong suốt, nhẹ nhàng đắp lên vết thương trần trụi của nàng ta trước mặt mọi người.



Đám người Thượng Thiện chân nhân không xem Mộc Tầm là người, mà xem nàng ta là quái vật, cho nên mặc kệ cơ thể xích lõa của nàng ta, lúc này động tác của Bách Hợp, lại khiến viền mắt Mộc Tầm có chút ẩm ướt, cô ta nhìn chằm chằm Bách Hợp nhìn: “Ta biết.”



“Bọn họ muốn mạng của ngươi, muốn giết chết ngươi, dùng huyết nhục da cốt của ngươi tiêu diệt Ma hàng.” Mộc Tầm nhếch môi, vô lực nghiên đầu sang bên: “Ta biết.”



“Nếu không cứu ngươi, ngươi sẽ chết.” Bách Hợp dừng một chút: “Hơn nữa vì ngươi từng bị nguyền rủa, nên máu không thuần, lại bị Thiên Đạo oanh kích, nếu chết sẽ thân tử đạo tiêu, ba hồn bảy vía sẽ tan đi, không có cơ hội trùng sinh chuyển thế.”



“Ta biết.” Nàng ta bỗng nhiên ngẩng đầu, nghe Bách Hợp nói xong, vẫn gật đầu.



Nàng ta biết, nếu mình chết, những người trước mắt này muốn lấy thân thể của nàng ta chế pháp bảo, nàng ta biết nếu mình chết, thì sẽ thân tử đạo tiêu. Cho dù là yêu quái, người phàm hay thần tiên, mỗi người đều sợ chết, sợ nhất là việc thân tử đạo tiêu, ngay cả cơ hội đầu thai chuyển thế cũng bị mất, nhưng Mộc Tầm lại không sợ.



Đối với nàng ta, cái chết chỉ là một sự giải thoát, nàng ta bị nguyền rủa. Người không ra người quỷ không ra quỷ, là yêu quái hay không phải yêu quái đều đã sống nhiều năm vậy rồi, muốn sống không được muốn chết không xong. Nàng ta bị giam giữ ở hải vực này, đuôi cá xấu xí nhắc nhở nàng ta đã từng trải qua cái gì, đã làm gì, ngày qua ngày hận thù bao phủ lấy nàng ta, nàng ta sống trong thống khổ giày vò, không giải thoát được. Lúc trước vì gặp phải tên hậu nhân gian trá của Tổ Cách mà sinh ra nghiệt chủng, sợ hãi bị tộc nhân vứt bỏ, tộc nhân xem nàng ta thành yêu quái. Trở thành thứ ô uế gì đó. Lúc nàngta bị thương nhưng không ai giúp đỡ, sinh ra quái thai kia trong sự hoảng loạn, thì nàng ta đã hoàn toàn sụp đổ.



Nàng ta muốn giấu cái thứ ghê tởm kia đi, nhưng lại không có nơi để giấu nó. Nó tựa như một âm hồn cứ bám theo nàng ta. Lúc nàng ta nuốt vật đó vào, thì hai chân cô ta biến thành đuôi cá, hoàn toàn biến thành quái vật người người sợ hãi.



Lúc bản thân bị thương tổn, không có bất kỳ ai đến giúp babgf ta, thế nhưng khi bản thân mình làm người khác bị thương, Lại luôn có người nói nàng ta phạm vào sai lầm lớn không thể tha thứ. Đuôi này nhắc nhở nàng ta đã từng chịu thương tổn gì, nhắc nhở nàng ta từng cảm thấy thế nào, khiến cô ta không thể nào quên.



“Thật ra ta muốn sớm giải thoát.” Nàng không cam lòng chết trong hình dáng như vậy, điều đó sẽ mãi nhắc nhở nàng về những tổn thương mà mình đã chịu.



Cách đó không xa liên tục xuất hiện bóng người đến, Bách Hợp nhìn nữ nhân toàn thân chồng chất vết thương đang hấp hối, nhưng lại lộ ra vẻ dịu dàng như vậy.



“Cảm ơn ngài, giúp ta có thể thoát khỏi những thứ ô uế ấy trước khi chết…” Một giọt nước mắt trong suốt trong khóe mắt nàng ta rơi xuống, giọt nước trong suốt đó nếu rơi trên người Mộc Tầm, sẽ hóa thành hơi nước biến mất, nhưng nước mắt kia không biến mất, ngược lại lăn hai vòng trên người cô, rơi xuống võng nước đang nâng đỡ Mộc Tầm.
Thanh Liên vì hoa sen bị hủy nên đã thần hồn bất định, lúc này lại bị một trảo của Bách Hợp, cơ thể bay lên trời, Khải Dẫn vươn tay ra muốn kéo cô, lại chậm một bước, Bách Hợp hóa thành hình rồng bắt Thanh Liên vào giữa không trung. Nhìn Khải Dẫn phía dưới lo lắng cũng đáp mây bay lên. Nhưng bởi vì là chủng tộc trời sinh có thể cưỡi mây đạp gió, cho nên hắn vẫn chậm một bước.



‘Khúc khích’ một tiếng vang nhỏ, thân thể Thanh Liên như tờ giấy yếu đuối, bị hai trảo của Bách Hợp xé rách.



“Không” Khải Dẫn thấy một màn như vậy. Khóe mắt muốn nứt ra. Hắn không chút nghĩ ngợi đã nắm chặt cung, kéo dây cung, tấn công Bách Hợp như phát điên. Thanh Liên bị xé nát, nước màu xanh rơi xuống. Thân thể của nàng hóa thành mảnh hoa sen nhỏ, rơi xuống.



“Nghiệp chướng!” Thượng Thiện chân nhân nguyền rủa hai câu, cổ tay áo run lên, ném một viên hạt sen màu xanh đến chỗ Thanh Liên vừa bị Bách Hợp xé rách: “Đi!”



Lúc hạt sen kia được ném đến, một quầng sáng yếu ớt nhanh chóng tràn ra trên cơ thể đã tàn của Thanh Liên, phiến hạt sen bay đi, Bách Hợp khổng lồ đang ở không trung nhìn thấy hồn phách Thanh Liên sau khi được thu lại nhanh chóng bay đến chỗ Thượng Thiện chân nhân, tức thì không chút nghĩ ngợi, hóa thành hình người, lấy tốc độ nhanh hơn kết ấn trong tay, lá chắn nước chặn lại, hạt sen đánh vào lá chắn, không thể phá vỡ, vì thế bắn trở về.



Tay Thượng Thiện chân nhân đụng tới lá chắn, sôi gan chuẩn bị dùng Càn Khôn kỳ phá hủy, thì hạt sen đã bị Bách Hợp bắt được.



“Không nên chết thì đã chết, kẻ đáng chết lại không chết được.” Bách Hợp lắc đầu, bàn tay dùng sức, trong lòng bàn tay đột nhiên truyền đến một tiếng thét thống khổ chói tai, chất lỏng xanh đậm tràn ra từ trong lòng bàn tay cô.



Lúc trước Thanh Liên mất đi hạt sen không chết, thậm chí mất đi tim sen vẫn có thể lại được Thiên Đạo dùng mọi phương pháp cứu sống lại, lúc này trong lòng bàn tay Bách Hợp viên hạt sen này đã thần hồn câu diệt.



“Ngày sau đã qua, Thiên Đạo, an bài của ngươi đã loạn càng loạn, sợ rằng nếu thay đổi thêm nữa, ngay chính ngươi cũng phải mơ hồ, bây giờ ngươi không xuất hiện, còn muốn đợi đến khi nào?” Bách Hợp đột nhiên nói, Khải Dẫn điên cuồng vọt tới Bách Hợp, Thanh Liên chết trước mặt hắn, lần này hắn không còn là hài đồng hồ đồ vô tri lúc trước, học ở bên người Thượng Thiện chân nhân đã nhiều năm, hắn biết rõ Thanh Liên đã bị Bách Hợp đánh cho thần hồn câu diệt, bây giờ chỉ sợ đại la thần tiên trên đời, cũng khó cứu.



Khải Dẫn phẫn nộ mất lý trí, tử cung không hề có tác dụng, hắn đơn giản cầm cung hướng Bách Hợp đập đến, pháp khí xung quanh đều tập trung vào Bách Hợp, cô đột nhiên cảm giác phiền chán, đôi chân hóa đuôi, dùng sức đảo qua, dùng sức đập nát những pháp bảo đó.



Có thể đối địch với hạt sen lục phẩm, dưới nhiều người vây đánh như vậy còn có dư lực xuất thủ, tuyệt không thể chỉ là Long Nữ có tu vi mười vạn năm mà thôi. Thượng Thiện chân nhân hung tàn nhìn Vưu Lễ, Khải Dẫn đã phát điên xông đến Bách Hợp, tử cung kia của hắn cũng không biết do vật gì chế thành, linh tính mười phần, đánh vào Bách Hợp trên người không tạo được nhiều lực sát thương, nhưng lại có chút đau, Bách Hợp phiền không thắng phiền, xuống tay đoạt lấy, bẻ thành hai đoạn.



‘Thình thịch’ đoạn cung phát ra một tiếng gào thét, linh tính giảm hơn phân nửa, bị Bách Hợp ném vào trong biển.



Khải Dẫn tựa như phát điên bị Bách Hợp bắt được, hình như hắn vì Thanh Liên chết nên chịu kích thích, bất chấp cả mạng sống của mình, bị giữ chặt phía dưới, không chút nghĩ ngợi lập tức triệu Phong Thần bảng ra ném vào Bách Hợp.



Bách Hợp giữ cổ hắn, làm ra tư thế muốn giết hắn, trong lúc nhất thời khuôn mặt Thượng Thiện chân nhân kinh hoàng khẩn trương đột nhiên trở nên bất động, một tiếng thở dài bỗng vang lên: “Tất cả đã sớm được định trước, cần gì chứ? Ngươi sinh ra vốn chỉ để giải quyết tất cả những việc này.”



Ma hàng vì Bàn Cổ mà sinh, Thiên Đạo vì cân bằng, tự nhiên cũng sẽ sinh ra một thứ gì đó có thể tiêu diệt Ma hàng, thế gian vạn vật tương sinh tương khắc.