Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1113 : Hoàng quý phi bị phế (3)

Ngày đăng: 04:10 30/04/20


Edit: Theresa Thai



Beta: Sakura



Lương Mộ Bắc và Thái hậu rất thân cận, thỉnh thoảng muốn nàng ta ôm đến điện Phượng Minh của Thái hậu, Chân thị nghĩ, hôm nay là chính Đại hoàng tử muốn đi gặp Thái hậu, về sau lúc Hoàng quý phi trách tội xuống, sợ là cũng không trách đến nàng ta.



Nhưng nàng ta cũng không dám đến cung điện của Thái hậu chỗ quá nhiều trong một tháng, cứ mười ngày nửa tháng lại đi một lần, kỳ thật đến nay cũng không đi được cao nhiêu lần, ai ngờ hôm nay liền xảy ra chuyện.



“Ngày thường Thái hậu luôn thương yêu Đại hoàng tử, ôm vào lòng không chịu buông tay, hôm nay, hôm nay Thái hậu nói, nói…” Chân thị nói đến đây, đã nước mắt rơi như mưa, khóc không ra tiếng, Bách Hợp đã sớm đoán được sự việc cũng không đơn giản, lúc này cũng không thúc giục nàng ta, nàng ta tự hít một hơi thật sâu, rồi lại nói tiếp: “Thái hậu nói, đồng ý giải trừ nô tịch cho Thụy Châu của nô tỳ, cũng hứa cho con bé một mối hôn sự tốt, là con trai của huynh đệ đồng tông bàng chi nhánh xa của nhà mẹ đẻ của ngài ấy…” Chính vì như vậy, lúc đó Chân thị nghe được liền vui mừng hớn hở, chỉ cảm tạ lão thiên gia phù hộ.



Cha mẹ của nàng ta làm nô, mình cũng là cả đời làm nô, tiếc nuối lớn nhất chính là mình không phải xuất thân bình dân, kéo theo sau khi con gái ra đời từ nay về sau cũng phải làm nô tỳ, nếu con gái có thể giải trừ nô tịch, nếu có thể gả cho bàng chi của Lục thị, cho dù là thứ xuất, thì cũng là đội ơn đội đức rồi.



Dưới sự vui mừng, Chân thị vội vàng dập đầu tạ ơn, Lục thái hậu lại yêu cầu nàng ta vẽ một bức tranh của con gái, cũng viết ra ngày sinh bát tự, để hợp với thứ xuất bàng chi kia của Lục gia, Chân thị vội vàng làm theo. Trong lúc đó, Đại hoàng tử liền giao cho Tô Hà trông nom. Thường ngày Tô Hà cũng thương yêu Đại hoàng tử, nên nàng ta cũng không nghĩ nhiều. Nhưng ai nghờ chỉ trong chốc lát không chú ý đó, khi phục hồi tinh thần lại, đến khi Chân đang thị hài lòng ảo tưởng từ nay về sau con gái được giải trừ nô tịch, cũng có thể trở thành bình dân, thì lại nghe nói Đại hoàng tử mất tích.




Thế gia như Lục gia, dù là nhất mạch đích chi thì sợ rằng cũng phải có mấy trăm nhân khẩu, lúc Lục thái hậu gả vào cung mới mười sáu, tuổi nàng ta như vậy, dù là dòng chính thì sợ rằng cũng có không ít người chưa từng gặp chưa từng biết, chứ đừng nói tới bàng chi thứ xuất.



Chân thị bị người kéo xuống, nàng ta còn không ngừng kêu không thể nào, Bách Hợp đã không muốn nghe nàng ta nói nữa, kêu người bịt miệng nàng ta, nếu nàng ta còn kêu la nữa, liền kêu người cắt lưỡi nàng ta, tiếng la ó trong cung mới dần dần không còn nghe nữa.



“Nương nương…” Họa Ý thận trọng quỳ ngồi ở bên cạnh Bách Hợp, một màn vừa nãy làm cho nàng ấy vào lúc này còn có chút chưa phản ứng kịp: “Thật, thật sự là Thái hậu? Nhưng, nhưng vì sao Thái hậu phải làm vậy?”



Trong lòng Họa Ý, kỳ thật tin tưởng Hiền phi Quách thị là người xuống tay nhiều hơn là Lục thái hậu, giữa Thái hậu và nương nương cũng không có bao nhiêu cừu hận, dù có cũng là vì chuyện cung điện và phượng ấn mà sinh ra nhiều khúc mắc thôi, nhưng cừu hận cỡ nào nghiêm trọng đến nỗi lại làm cho Lục thái hậu xuống tay tính kế một đứa bé chứ? Nhưng lời nói lúc nãy của Chân thị giờ phút này vẫn vang vọng bên tai, cũng không thể tùy theo Họa Ý không tin, nàng ấy sợ sệt mở miệng hỏi ra, Bách Hợp liền cười lạnh hai tiếng: “Trên đời không có vô duyên vô cớ yêu, tất nhiên cũng không có vô duyên vô cớ hận, Bản cung cũng muốn biết, rốt cuộc là vì sao.” Lục thái hậu thân cư tước vị Thái hậu, tuy nói là thủ tiết, nhưng trong giang sơn Bắc Tề này, không thể nghi ngờ nàng ta đã là nữ nhân tôn quý nhất, chỉ cần nàng ta không phạm sai lầm, cả đời Vĩnh Minh đế đều phải nhận nàng ta làm mẹ, cho dù chỉ là mẹ kế, nàng ta căn bản tội gì đi mưu hại con trai của Chu Bách Hợp chứ, trong đó nhất định có nguyên nhân.



“Rửa mặt trang điểm thay quần áo cho Bản cung trước đã, sợ rằng không lâu nữa ý chỉ của Hoàng thượng cũng nên đên.” Lúc nàng nói chuyện, vẻ mặt lãnh đạm, như đã chôn hết bi thương do cái chết của Lương Mộ Bắc sinh ra vào đáy lòng, hốc mắt Họa Ý đỏ lên, trong lòng chua xót, đè ép khóe mắt, mới khẽ lên tiếng đáp ‘Vâng’.



Bách Hợp đầu tiên là đi viếng Lương Mộ Bắc một lát, thân thể vốn đã nho nho của cậu bé đã bị ngâm nước đến trắng bệch, gương mặt trắng mũm mĩm trong trí nhớ của nguyên chủ kia lúc này hiện lên tím ngắt đáng sợ, người xung quanh không dám thở mạnh một tiếng, nhìn Hoàng quý phi đoan trang khéo léo trước đây lúc này vươn tay sờ lên gò má, mái tóc của Lương Mộ Bắc, hơi run run.