Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1121 : Hoàng quý phi bị phế (11)

Ngày đăng: 04:10 30/04/20


Edit: Theresa Thai



Beta: Sakura



“Cũng thật trùng hợp, thái giám vừa mới phạm sai lầm liền bị đánh chết?” Bách Hợp cười lạnh hai tiếng, lại nói tiếp: “Khăn tay của ngươi bị rớt trong Ngự hoa viên, trùng hợp là ngày đó Mộ Bắc của Bản cung liền gặp chuyện không may trong Ngự hoa viên, sợ rằng muội muội còn chưa nghĩ ra, khăn tay của mình rốt cuộc là đã bị thiêu hủy, hay đã bị thiêu hủy là giả, cái thật đã bị người ném vào trong Ngự hoa viên đi?” Người bên cạnh Hiền phi phản bội nàng ta, gây ra hỗn loạn lớn như vậy, “Nếu không phải Bản cung và ngươi quen biết hơn hai năm, cũng biết dưới gối ngươi không có con, sẽ không vội vàng như vậy, thì ngươi thật sự cho là Bản cung sẽ tha cho ngươi sao? Người bên cạnh làm sai, một người ngoài như Bản cung cũng nhìn ra, nhưng ngươi vẫn chẳng hay biết gì, còn muốn kêu oan với Thái hậu, ngươi có thể kêu oan với ai?” Giọng nói của Bách Hợp không nhanh không chậm, giọng điệu dịu dàng uyển chuyển, dễ nghe vô cùng nhưng lúc này Hiền phi lại cảm thấy cả người lạnh run mồ hôi đầm đìa.



“Ngươi cũng không phải là người mới tiến cung một hai ngày, Bản cung thiết kế giúp ngươi nhổ tên nô bộc phản chủ vô liêm sỉ đó ra, ngươi không nên cảm ơn Bản cung sao? Hôm nay có người có thể hại Mộ Bắc rồi đẩy tội danh lên đầu ngươi, ngày sau chỉ sợ sẽ là lấy mạng của ngươi!” An Tuyết có thể làm ra hành vi phản chủ, không để ý tình chủ tớ nhiều năm, từ nay về sau trở thành nữ nhân của Vĩnh Minh đế, giữa hai bên tranh đoạt tình nhân, nếu nói muốn ra tay chỉnh Hiền phi, cũng không là chuyện không có khả năng.



Lúc trước Hiền phi chỉ cảm thấy mình bị đánh mặt, ngược lại cũng không nghĩ sâu như vậy, lúc này vừa nghe Bách Hợp nhắc nhở, ngẫm lại liền thấy quả nhiên là như vậy, sau lưng liền thấm ra một tầng mồ hôi lạnh.



“Bây giờ ngươi cảm thấy mặt mũi bị tổn thương, tính là gì? Nói thật với ngươi, nếu không phải Bản cung muốn báo thù cho Mộ Bắc, thì cũng lười để ý cục diện rối rắm này của ngươi!” Bách Hợp hừ một tiếng, Họa Ý và Thi Tình liền một người đứng sau lưng cô xoa bóp vai cho cô, một người cầm chủy mỹ nhân đấm chân cho cô.



Biểu tình của Hiền phi khó coi, ánh mắt cũng hơi đờ đẫn, An Như đứng bên người nàng ta, cả người phát run theo, cũng là một bộ dáng không dám tin.



“Chiếc khăn tay mà hôm đó nhặt được vẫn còn ở trong tay Bản cung, Hiền phi muội muội có muốn nhìn xem không?” Thấy bộ dáng này của Hiền phi, Bách Hợp hỏi một câu, nàng ta giống như bị kích thích thật lớn vậy, cố nén lắc đầu.




Bách Hợp nghe buồn cười, người trong cung này, hạn hán cũng chết, mà lũ lụt cũng chết, bộ dáng được sủng ái quá độ của Đức phi và Vân quý nhân, càng làm nổi bật bộ dáng ảm đạm không thể tả của Hiền phi và Liễu tần. Liễu tần ngược lại vẫn tốt, nàng ta mới thất sủng còn chưa được mấy ngày, nhưng Hiền phi lại khác, sau ngày lâm hạnh An Tuyết, Hoàng đế liền không đến điện Kiêm Gia của nàng ta nữa, lúc này đã sớm chứa lửa, Đức phi còn tới khoe khoang những thứ này, Hiền phi và nàng ta xưa nay cũng không hợp, lúc này tâm tư muốn cào rách mặt nàng ta đều có.



Chỉ là, Đức phi khoe khoang với Hiền phi thì cũng thôi, hết lần này tới lần khác còn muốn gây sự, lại dẫn đề tài tới trên người mình. Bách Hợp không nhanh không chậm uống một ngụm trà, làm ấm miệng trước, đặt tách trà xuống rồi mới cười: “Nếu Đức phi muội muội cảm thấy hầu hạ Hoàng thượng quá mệt mỏi, không bằng Bản cung ra mặt thay ngươi cầu tình, cầu Hoàng thượng săn sóc thân thể muội muội, cũng tránh cho muội muội sơ sót hiếu kính với Thái hậu, thế nào?” Nàng vừa thốt ra lời này, Hiền phi liền suýt nữa bật cười, vẻ đắc ý trên mặt Đức phi cứng đờ: “Hầu hạ Hoàng thượng là bổn phận của thần thiếp, lại nói gì có mệt hay không, thần thiếp vinh hạnh còn không kịp, sao có thể mệt mỏi? Cơ hội như vậy, người khác là cầu cũng không cầu được, Quý phi nói xem, có phải đạo lý này không?”



“Đức phi có thể nghĩ như vậy ngược lại cũng đúng. Chỉ là trừ hầu hạ Hoàng thượng ra, Đức phi cũng nên sớm ngày khai chi tán diệp vì Hoàng thượng mới được.” Bách Hợp gật đầu, lại thành khẩn nói một câu, sắc mặt Đức phi lập tức liền hơi khó coi.



Sao nàng ta lại không muốn có thai, nhưng ban đầu khi được nâng vào Đông cung Thái tử, nàng ta luôn gặp phải ám toán của Chu Bách Hợp, thân thể bị thương, Đức phi xuất thân thế gia tướng môn, nội tình của Cao thị không sâu xa, trên phương diện dạy dỗ con cái không cách nào so với Chu gia, mặc dù Đức phi ngàn phòng vạn phòng, nhưng vẫn thần không biết quỷ không hay trúng chiêu, đến khi nàng ta phát hiện được thân thể mình đã bị phá hủy, thì đã là hai năm sau, hai năm nay nàng ta vẫn đang điều dưỡng, nhưng hiệu quả không thấy tốt bao nhiêu.



Đây cũng tính là một đạo bi thương trong lòng Đức phi, không nghĩ tới nàng ta nhắc tới chuyện con trai Chu Bách Hợp chết, Bách Hợp liền lấy chuyện nàng ta không sinh được con trai ra nói, sắc mặt Đức phi đại biến, ánh mắt nhìn Bách Hợp như muốn ăn thịt người, Bách Hợp lại ngậm cười nhìn lại nàng ta, hồi lâu sau ánh mắt Đức phi lạnh lùng, Lục thái hậu ở bên trong xem kịch hồi lâu lúc này mới ra ngoài.



“Điện Phượng Minh này, ngày thường vắng ngắt, chỉ có các ngươi tới mới náo nhiệt.” Lục thái hậu đi ra liền nói một câu có ý ám chỉ, Bách Hợp ngậm cười không nói lời nào, Lục thái hậu nói xong hiển nhiên cũng không có ý muốn mọi người tiếp miệng: “Qua hôm nay là không còn mấy ngày nữa liền sẽ hết năm, năm nay trong cung xảy ra nhiều chuyện như vậy, để trách quạnh quẽ, ai gia chuẩn bị thương nghị với Hoàng thượng, mời một gánh hát vào cung diễn xướng, náo nhiệt một chút.”



Lời này của Lục thái hậu vừa dứt, Đức phi liền nói: “Đề nghị này của Thái hậu rất hay. Thần thiếp nghe huynh trưởng nói, trong kinh có một gánh hát tên là Khánh Gia ban, bên trong có nuôi một tiểu đán, hình dáng tư thế đều tốt, không bằng mời vào cung hát đi.”