Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1127 : Hoàng quý phi bị phế (17)

Ngày đăng: 04:10 30/04/20


Edit: Theresa Thai



Beta: Sakura



Lúc Bách Hợp bước ra khỏi đại môn điện Phượng Minh, quay đầu liếc mắt nhìn, thấy Tô Hà cúi thấp đầu chắp tay đứng cung kính, Lục thái hậu thì do cung nữ lạ mặt tên là A Quý kia đỡ về nội điện, đại cung nữ ngày xưa Thay thái hậu chưởng ấn, thâm thụ Thái hậu tín nhiệm, bây giờ cũng chỉ lưu lạc đến như vậy mà thôi.



“Chư vị nương nương đi thong thả.” Tô Hà đem tiễn đoàn người ra cửa Nam điện Phượng Minh, liền dừng chân. Bách Hợp nghĩ nghĩ, vươn tay nắn lấy tay nàng ta, lúc Tô Hà đang muốn giãy giụa, nàng liền cởi vòng tay trên cổ tay mình đeo vào cổ tay Tô Hà: “Lần trước vì chuyện của Mộ Bắc, đánh Tô Hà cô cô, trong lòng Bản cung thật sự áy náy, bây giờ nghĩ đến việc này không liên quan đến cô cô, ngược lại đã trách oan cô cô.”



Đám người Hiền phi thờ ơ lạnh nhạt, ánh mắt Tô Hà lóe lóe, lui hai bước, tránh được bàn tay muốn đeo vòng tay của Bách Hợp, quỳ xuống: “Chuyện Đại hoàng tử, nô tỳ do chăm sóc không chu toàn, Quý phi nương nương hẳn nên đánh, nô tỳ nào dám nhận đồ của nương nương?”



Nàng ta nói xong, lại nói: “Bên người Thái hậu không cách được nô tỳ hầu hạ, chư vị nương nương đi thong thả, nô tỳ về trước.” Tô Hà nói xong, cũng không nhìn Bách Hợp, khom người lui ra sau, từng bước một lui vào đại môn điện Phượng Minh, mới xoay người dần dần đi mất.



Nhìn thấy tình cảnh như thế, Đức phi cười lạnh một tiếng: “Xem ra vòng tay của Quý phi là không tặng ra được rồi, thần thiếp có việc, liền đi trước một bước.” Nàng ta bước lên kiệu nhỏ, thái giám nâng kiệu hô một tiếng ‘Lên’, dần dần nghi trượng của Đức phi liền không nhìn thấy. Liễu uyển nghi cũng ngậm cười tìm cớ đi khỏi, chỉ còn lại mỗi Hiền phi và Bách Hợp vẫn còn đứng đó, Hiền phi nhớ tới lần trước Bách Hợp nhắc nhở mình chuyện An Tuyết, ngược lại sau khi cười trên nỗi đau của người khác xong, liền trấn an Bách Hợp một câu: “Tỷ tỷ không cần để trong lòng, có lẽ Tô Hà cô cô cũng không để ý việc này.”




Nếu không biết ngọn nguồn sự việc, lời này nghe cũng đúng, nhưng sau khi Hiền phi biết được mọi việc từ đầu đến cuối, lại không nói ra lời.



Cuối tháng giêng, Tô Hà của điện Phượng Minh vẫn không có động tĩnh, thẳng đến đầu tháng hai, Bách Hợp ở điện Phượng Minh lại mượn cớ muốn thưởng đồ cho Tô Hà, lần này Tô Hà vẫn từ chối, chỉ là lúc bị Bách Hợp kéo, liền gãi gãi lòng bàn tay này, hiển nhiên đã quyết định.



Về đến cung Hàm Phúc, Họa Ý không rõ nội tình, tức giận đến toàn thân run run: “Liền tính Tô Hà lại được sủng ái, cũng chỉ là một cung nữ bên người Thái hậu thôi, huống chi nàng ta không tránh khỏi liên quan với chuyện Đại hoàng tử, nương nương chỉ đánh nàng ta một trận, không lấy mạng nàng ta đã tốt lắm rồi, nàng ta lại còn dám lại nhiều lần từ chối ý tốt của nương nương, sao nương nương không cho nàng ta chút giáo huấn?”



Thi Tình giúp Bách Hợp rửa mặt, lấy hương cao làm từ sữa và tinh dầu hoa thoa đều lên mặt Bách Hợp, mặc dù không nói chuyện, nhưng trên mặt cũng hiện lên thần sắc tán đồng, Bách Hợp nhắm mắt lại: “Giáo huấn là phải giáo huấn, nhưng không phải là giáo huấn mà các ngươi nghĩ.”



“Nương nương nói vậy là sao?” Thoa hương cao xong, Thi Tình lấy mảnh vải ngâm trong nước hoa ở bên cạnh ra, đặt thuốc đã điều chế sẵn vào, gói kín lại, sau đó đặt lên mắt Bách Hợp, rồi mới tò mò hỏi một câu.



“Sau này đều là người một nhà.” Nàng thốt ra lời này, Thi Tình vốn đang lau tay chuẩn bị bóp vai cho nàng, nghe lời này liền hoảng sợ, khăn tay cũng rớt xuống, ngẩng đầu nhìn Bách Hợp, nhưng lúc này trên mặt Bách Hợp bị phủ kín hương cao, mí mắt cũng bị cản trở, trái lại không nhìn ra thần sắc trên mặt.